Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 592 - Chương 592: Phương Hướng

Chương 592: Phương Hướng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 592: Phương Hướng


Hàn Quỳnh Chi cũng bị hấp dẫn bởi cảnh tượng kỳ lạ này, cũng thiện để nàng ta nhân cơ hội giải thoát cho cái suy nghĩ rối tinh rối mù đáng xấu hổ kia. Nàng ta nắm lấy một bức họa.

Uống rượu cũng hòm hòm rồi, nhưng Hàn Quỳnh Chi càng uống càng hăng, càng tỉnh, không cho Lý Thanh Sơn bất kỳ cơ hội nào để thừa cơ, khiến hắn hơi tiếc nuối.

Họa cũng đã được nghiên cứu gần xong, chí ít cũng biết làm sao để trả bức họa về nguyên trạng, những còn phải lo cho Chử Đan Thanh. Lý Thanh Sơn bỗng nhiên ngẩng đầu, nở nụ cười quái đản:

"Trốn thôi!"

Chử Đan Thanh bỗng nhiên bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nhớ đến biểu hiện khi bản thân uống say, nhưng kiểu có trăm mối ngổn ngang trong tim, hận không thể đâm đầu mình vào tường.

Hắn thật sự chưa từng uống rượu, đây cũng là lần đầu tiên hắn uống. Khi hắn còn lưu lạc đầu đường xó chợ, hắn chỉ có thể chảy nước miếng nhìn quán rượu. Mà khi vào núi sâu, sư phụ hắn cũng chưa từng uống rượu.

Hận mình bị khơi gợi lại ký ức tuổi thơ, có chút ý định muốn bù đắp, nhưng lại mất mặt nặng đến vậy. Hắn lại càng hận chính bản thân mới chỉ tu tập trong núi có mười năm thôi đã quên lòng người hiểm ác, cuộc sống khó khăn thế nào.

Nghe tiếng Lý Thanh Sơn và Hàn Quỳnh chi ở trước đình, hắn lập tức phi ra khỏi cửa sổ, cưỡi mây rời khỏi Vân Hư đảo.

Mấy bức họa đó cũng không cần nữa, còn may là vẫn tỉnh táo một chút, chỉ lấy ra toàn mấy bức tập tành vẽ bừa linh tinh, tặng cho tên Lý Thanh Sơn đáng ghét kia cũng không quan trọng lắm, nếu không đúng là hối hận đã quá muộn màng.

Những bức họa này xem như của ta vậy! Lý Thanh Sơn thu đống tranh kia lại, trong lòng đã có kế hoạch, biết mình nên viết gì rồi.

Người ngây thơ nhất trần đời, không ai hơn trẻ con. Người lớn đọc tiểu thuyết có thể trầm mê nhất thời, cuối cùng cũng chỉ thoáng qua đầu rồi mất tăm. Nhưng trẻ con lại tin là thật, tin sự tồn tại của những nhân vật không thể tưởng tượng nổi này.

Con quỷ lúc trước thuỷ tổ của Tiểu Thuyết gia trông thấy chính là quỷ chuyên hại trẻ con.

Đương nhiên Lý Thanh Sơn không thể đi hại trẻ con, nhưng hắn biết, trong đủ thứ thể loại tiểu thuyết, có một loại gọi là truyện cổ tích, mỗi một tín đồ bé nhỏ, có tâm hồn thanh thuần mà cho nguyện lực thì sợ là hơn cả mười người lớn.

Truyện cổ tích dung lượng nhỏ, ngắn gọn súc tích, việc truyền bá nó cũng dễ dàng hơn các tiểu thuyết vĩ đại.

Nhưng truyện cổ tích cũng mênh mông như biển, khiến Lý Thanh Sơn không thể nào lựa chọn. Truyện cổ tích phương tây sợ là không hợp hoàn cảnh, truyện cổ tích phương đông thì nên kể cái nào đây? Đại vương đánh rắm à? Vừa đơn giản vừa thú vị, dễ dàng truyền bá, lại còn thực dụng cực kỳ, đánh rắm một cái thôi đã làm núi lở.

Nhưng nghĩ tới việc kể ra nhân vật như vậy trước mặt bao người, gì mà cởi truồng...Cho dù da mặt Lý Thanh Sơn không tới nỗi nào, nhưng cũng bắt đầu thấy nóng lên.

Đến tận khi gặp Chử Đan Thanh, thấy những bức họa nhỏ này của hắn, chợt nghĩ đến một nhân vật cực kỳ nổi tiếng, là một trong ba thần tượng lớn của tuổi thơ bên cạnh cảnh sát trưởng mèo đen và bảy anh em hồ lô kim cang, năng lực cũng vừa hay giống với Họa gia.

Mà những bức tranh này, minh chứng cho sự tồn tại của hắn.



Hàn Quỳnh Chi thấy tâm trí Lý Thanh Sơn bay xa thì cười khẽ, vung vung tay trước mặt hắn:

"Ngươi đang nghì gì thế?"

Lý Thanh Sơn nói:

"Nghĩ cách đối phó với vị Chử ca này."

Hàn Quỳnh Chi cau mày nói:

"Thật sự có cách sao?"

"Không ngại thì thử xem sao."

Lý Thanh Sơn mỉm cười. Khuôn mặt màu đồng cổ tràn đầy hào quang của sự tự tin.
Lòng Hàn Quỳnh Chi chợt gợn sóng, chén rượu trong tay cũng khựng lại.

"Hàn sư tỷ, xin hãy quay về."

Tiền Dung Chỉ đi vào trước trúc hiên, cúi đầu hành lễ, như thể không nghe thấy bấy cứ thứ gì trước mắt vậy.

"Cảm ơn rượu của ngươi."

Hàn Quỳnh Chi đặt chén rượu xuống, bỏ đi vội như đang chạy trốn.

Lý Thanh Sơn dõi mắt theo hướng nàng ta bỏ đi, rồi rơi vào người trên người Tiền Dung Chỉ, nụ cười lập tức biến mất, hóa thành vẻ ác ôn lạnh lẽo của mùa đông.

"Tiền Dung Chỉ, ta đang muốn tìm ngươi đây. Ngươi có thể giải thích cho ta về chuyện của Cổ Phong Thành không?"

Những chuyện mà Tiền Dung Chỉ làm đều do Cố Nhạn Ảnh ra lệnh, xem như là bảo vệ con "cú đêm" có công lao to lớn này, cũng ít người biết nội tình. Lý Thanh Sơn cũng phải dựa vào sự hiểu biết của mình về Tiền Dung Chỉ mới có thể đoán ra một hai.
Tiền Dung Chỉ đi đến dưới hiên, ngồi xuống, cầm chén rượu mà Hàn Quỳnh Chi để lại, dưới ánh nhìn của Lý Thanh Sơn, tự rót tự uống, sau đó bắt đầy thuật lại chuyện đã xảy ra.

Sau khi nghe xong, Lý Thanh Sơn cũng không nhịn được cảm khái. Trong thời gian mấy tháng hắn bế quan, dù tu vi không tiến bộ được là bao, nhưng nàng ta cũng không nhàn, dùng cách của bản thân để luồn cúi.

"Về chuyện này, ngươi không có nguy hiểm gì, Tiểu An cũng không có nguy hiểm gì, ta lại càng không có tư cách nhắc nhở ngươi gì cả."

"Ngươi chắc chắn không nguy hiểm sao?"

"Không dám chắc, nhưng điều đó chỉ chứng minh chúng ta quá yếu. Từ hôm nay trở đi, ta không thể rời khỏi Bách Gia Kinh Viện được nữa."

Tiền Dung Chỉ nốc thêm một chén rượu.

Bình Luận (0)
Comment