Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 593 - Chương 593: Vận Mệnh

Chương 593: Vận Mệnh - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 593: Vận Mệnh


Lý Thanh Sơn hiểu. Dù Bạch Liên Thánh Mẫu có bị thương nặng như thế nào, nhưng muốn gϊếŧ nàng ta vẫn dễ như bóp chết một con rệp vậy. Nàng ta là kẻ phản bội số một của Bạch Liên giáo, bây giờ phải sống cho cẩn thận. Mưu đồ phản bội lại chỗ dựa của mình, cuối cùng cũng phải trả giá đắt vì sự phản bội đó.

"Cố thống lĩnh đã đồng ý với ta, nếu ta có thể tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ sẽ đưa ta đến Như Ý quận."

Lý Thanh Sơn nói:

"Thì ra nàng ta đã sắp xếp đường lui giúp ngươi."

"Đường lui? Không thể rời khỏi Bách Gia Kinh Viện, ta phải mất bao lâu mới lên đến được Trúc Cơ cơ chứ? Mười năm, hai mươi năm, hay năm mươi năm? Có thể chẳng đến nổi Trúc Cơ. Cho dù miễn cưỡng tu đến được, thì có thể yên tâm ở Như Ý quận sao?"

Tiền Dung Chỉ cười thảm nói. Cố Nhạn Ảnh ban thưởng phong phú cho nàng ta, nhưng nàng ta lại không phải Tiểu An, cũng không phải Sở Thiên, thậm chí còn chẳng phải Lý Thanh Sơn. Với tư chất của nàng ta, có thể tu đến luyện khí tầng sáu đã xem như trời rủ lòng thương rồi.

Trong lòng nàng ta không thể không thù Cố Nhạn Ảnh. Hận nàng ta thao túng mình như quân cờ, hận nàng ta rõ ràng đã nhìn thấu sự thù hận của mình mà vẫn không để tâm, lại càng hận mình chẳng có cái khả năng để chơi lại một vố.

Lý Thanh Sơn im lặng. Trở thành kẻ thù của một tu sĩ Kim Đan, thiên hạ khó có chỗ để nàng ta dung thân nữa. Nữ nhân ác độc cùng hắn đến Bách Gia Kinh Viện này, trông thì vẻ vang đấy, nhưng lại đi dần đến đường cùng.

Tiền Dung Chỉ bỗng nhiên đứng dậy, lấy ra một đống thứ từ túi bách bảo ra. Một lượng lớn đan dược và linh thạch, trong đó thậm chí còn có một viên Đạo Hạnh Đan. Có nhiều Linh khí trung phẩm và thượng phẩm, có cả một món Linh khí thượng phẩm. Đạo Hạnh Đan và Linh khí cực phẩm đều do Cố Nhạn Ảnh cho, đối với một luyện khí sĩ có thể xem là chí bảo cuộc đời.

Lý Thanh Sơn cũng nghi ngờ, Tiền Dung Chỉ có phải say rồi hay không, thậm chí còn say ghê hơn cả Chử Đan Thanh.

"Ta phải đi chấp hành nhiệm vụ, những thứ này gửi ngươi giữ trước, nếu ta không thể về được thì đưa cho Tiểu An."

"Bây giờ luôn sao?"

Lý Thanh Sơn cũng sửng sốt một chút. Nghe nói tu sĩ mạnh cũng biết chút thuật bói toàn. Bây giờ nàng ta vừa đi ra ngoài, chẳng phải là tự chui đầu vào rọ hay sao? Chỉ sợ sẽ bị Bạch Liên Thánh Mẫu tra tấn đến chết.

"Không phải là ta muốn chết, chỉ là ta không muốn sống tiếp như thế này thôi."

Tiền Dung Chỉ cười mê hoặc một tiếng, cột tóc lại. Nàng ta mới vừa thuần phục vận mệnh của mình, có thể bày ra tính toán dựa trên lý trí của bản thân. Bây giờ, lại vì Bạch Liên giáo mà mất đi chỗ để lăn lộn, kế hoạch nào cũng đều ngập tràn khả năng thất bại. So với chết, tình cảnh này còn khiến nàng ta khó chịu hơn nhiều.

Hiện giờ, nếu nàng ta lại liều mạng thêm một phen, cũng chỉ vì không thể tiếp tục sống dựa vào đó nữa.

Đúng lúc này, bầu trời méo mó đi, sương mù đông đặc, lần nữa bao phủ toàn bộ đảo của các nhả. Qua mấy ngày gấp rút sửa chữa, Long Xà Đại Trận cuối cùng cũng đã vận chuyển lại lần nữa, bảo vệ đệ tử Bách Gia,

Trong Bách Gia Kinh Viện, rất nhiều đệ tử rời khỏi các tòa kiến trúc, dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn.

Tất cả đều nhỏ to nghị luận:

"Thế này thì tốt rồi!"

"Trước kia cảm thấy cứ bị gò bó, bây giờ lại thấy không có đại trận này cứ như không có quần áo vậy."

Tâm trạng thấp thỏm lo âu của vô số người cuối cùng cũng bình phục nhờ đại trận khởi động lại.

Tiền Dung Chỉ cười một tiếng tự giễu, rời khỏi Vân Hư đảo, rời khỏi Bách Gia Kinh Viện, bước vào số mệnh quỷ quyệt giả dối của nàng ta.
Lý Thanh Sơn lẳng lặng thu gom những vật kia lại, cũng không chúc phúc, càng không nguyền rủa.

Nhìn sắc trời thoáng qua, rồi lại trở về phòng bắt đầu sáng tác.

Tờ giấy rơi ra, Lý Thanh Sơn sầu não. Lý Bạch đấu tửu thi bách thiên, Lý Thanh Sơn hắn đấu tửu xong lại không viết nổi một áng truyện cổ tích hay sao?

Lòng chợt lóe lên ý tưởng, Lý Thanh Sơn đứng dậy:

"Truyện này không phải viết như thế!"

Đi đến Vân Hư xã, Tôn Phúc Bách và Lưu Xuyên Phong đang khẩn trương tiến hành sửa chữa, nhưng lượng công trình này không thể gọi là ít được. Dài đến trăm vạn chữ, nếu sửa thì phải thay đổi hết, hơn nữa nếu có thể phối hợp, cho dù không ngủ không nghỉ cũng phải sửa mất mấy ngày.

Tôn Phúc Bách cũng nói:

"Thanh Sơn, thời gian như thế cũng gấp rút quá."

"Chỉ có thể thử sức một lần."
Lý Thanh Sơn lại nói với Lưu Xuyên Phong:

"Vẽ giúp ta vài thứ."

"Ta làm gì có thời gian chứ!"

Lưu Xuyên Phong ré lên.

"Vậy ta đi tìm họa sĩ khác."

Lý Thanh Sơn nhớ ra trong Vân Hư xã cũng có không ít họa sĩ, vốn chuyên để vẽ tranh minh họa.

Lý Thanh Sơn chọn một vài họa sĩ trẻ, sau đó nêu ra suy nghĩ trong lòng để họ vẽ.

Sau khi Lý Thanh Sơn đến tham quan, đám người Vân Hư xã đã biết vị này là một trong ba ông chủ lớn, không dám khinh suất, vội vàng dùng hết sức để vẽ.

Lý Thanh Sơn ngồi xuống. Sau một lát, một họa sĩ đưa bức tranh vừa vẽ xong ra:

"Ông chủ, ngài nhìn xem thử có được không."

Một họa sĩ khác cũng nhanh chóng tăng tốc.

Bình Luận (0)
Comment