Chương 594: Truyện Tranh - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 594: Truyện Tranh
Lý Thanh Sơn xem xét, đúng là sinh động như thật, tinh xảo phi phàm, hình tượng của một thiếu niên nhà nông sinh động hiện trên giấy, nhưng Lý Thanh Sơn lại lắc đầu:
"Không được, vẽ đẹp quá rồi!"
Sao vẽ đẹp lại không được chứ? Hai họa sĩ quay sang nhìn nhau.
"Đây là tranh để trẻ con xem, cố hết sức đơn giản mà rõ ràng, cũng không nên để trắng, phải đủ màu sắc."
Lý Thanh Sơn thầm khẳng định suy nghĩ của mình. Câu chuyện kia không dùng hình ảnh thì không thể biểu đạt được sự thần kỳ của nó được. Nhớ ngày xưa, hắn còn đọc tranh cơ.
Mà phải đảm bảo chắc chắn là nhìn tranh hiểu ý, vì trẻ con biết chữ rất ít. Nghĩ lại, bây giờ thứ hắn đang làm chẳng phải cái gọi là tập tranh hay manhua hay sao?
Nhưng ban đầu thì chỉ có nghe và xem, không câu nệ câu chữ, dù có dùng cách nào, chỉ cần khiến người ta hiểu và tin là được. Hắn phải dùng thủ đoạn của hoạ sĩ để đánh bại hoạ sĩ.
Mài mông ở Vân Hư xã đến tối, cuối cùng cũng định ra được phong cách vẽ, nhưng dù vẫn cứ liên tục đơn giản hóa dần, tranh của hai họa sĩ vẽ ra vẫn tinh xảo hơn tranh trí nhớ của hắn rất nhiều.
Sau đó lập tức triệu tập tất cả họa sĩ am hiểu bút họa, bắt đầu vẽ chép theo. Câu chuyện cực kỳ đơn giản, tổng cộng cũng chẳng đến một trăm trang.
Cuối cùng, Lý Thanh Sơn thêm mấy dòng bộc bạch ngây thờ đơn giản ở cuối thanh, tạo thành một quyển sách tranh.
Lý Thanh Sơn ước lượng. Nhân vật chính trong quyển sách bản thảo này là đòn sát thủ để đánh bại hoạ sĩ Chử Đan Thanh.
...
Thanh Hà phủ, ngoại vi sáu mươi dặm, trong một trấn nọ.
Thùng thùng thùng, lách cách lách cách, người bán hàng rong cầm trống lúc lắc, lắc qua lắc lại, đi qua con hẻm lát đá xanh.
Trong con hẻm, cửa bật mở, một cái đầu nhô ra:
"Đại thúc hàng rong ơi, có kẹo không ạ?"
"Có, kẹo vừng, kẹo mạch nha, kẹo bơ, cái gì cũng có!"
Người bán hàng rong cao giọng, hát rao một loạt mặt hàng.
Một đám trẻ con xông đến, vây cạnh người bán hàng rong, trong lòng bàn tay giữ chặt mấy xu tiền.
"Đây là cái gì?"
Một đứa bé trông thấy trong số đống hàng hóa có một quyển sách vẽ màu sắc diễn lệ, trên đó viết bốn chữ, nhưng hắn chỉ biết mỗi chữ "mã".
Người bán hàng rong nói:
"Nếu ngươi thắc mắc thì lấy mà xem."
Đứa trẻ với tay lấy một bản, lật xem. Có vẻ nó còn chưa hiểu rõ nội dung trong sách, nhưng chỉ với một vài bức tranh tinh mỹ đã hấp dẫn tinh thần bọn chúng, lòng lập tức lay động. Nên mua kẹo hay mua sách đây?
"Sách này bao nhiêu tiền? Ta mua!"
Một tên mập nói. Tiền xu trong tay nó có vẻ nhiều hơn đám bạn một chút.
"Ta cũng mũa!"
Đứa trẻ lớn tuổi nhất nói. Hắn biết chữ ở trường tư, đọc hiểu chữ tựa đề, lập tức bị câu chuyện trong sách hấp hẫn, dù không ăn kẹo cũng quyết phải mua.
Người bán hàng rong nói:
"Không cần tiền, đây là ta tặng, mỗi đứa một bản, không được lấy hơn!"
Bọn nhỏ reo hò ầm lên.
"Ta cũng có thể lấy sao?"
Một đứa bé khϊếp vía thốt lên. So với áo bông của những đứa bạn đồng trang lứa, hắn chỉ có quần áo rách tươm chắp vá, có vẻ cực kỳ bần tiện. Trong tay hắn chẳng có đồng xu nào, chỉ đến hóng hớt mà thôi.
"Lấy đi đi."
Người bán hàng rong tiện tay nhét hai viên kẹo vào miệng đứa trẻ. Đưa cho chúng mấy quyển sách mà được tiền còn hơn hắn bán cả gánh hàng rong, có thể ăn ấm mặc êm năm nay rồi, trong lòng hắn cũng rất vui.
Người bán hàng rong đi xa, đám trẻ tụ lại.
"Đẹp quá đi."
"Tranh này là gì nhỉ?"
Đứa trẻ nhiều tuổi nhất học theo tiên sinh của nó, ho khan hai tiếng:
"Lại đây, ta đọc cho các ngươi nghe!"
Tôn Thư Bình lấy bản thảo mới nhất từ chỗ Tôn Phúc Bách, chuẩn bị về luyện lại một lần, nghĩ xem phải diễn đạt thế nào để giảng cho người khác.
Dù cảm thấy sách này sửa lại không vần vị bằng bản ban đầu, nhưng may là tổng thể không thay đổi gì, có mấy nút thắt, nếu làm tốt có thể nhận thêm thưởng. Một đao chặt đứt đỉnh Quang Minh, cũng khá thú vị.
Ông chủ trông có vẻ trẻ tuổi kia, bản lĩnh viết sách cũng cao minh thật, Phong Nguyệt chủ nhân còn lợi hại hơn hai ông chủ kia nhiều.
…
Dù thời gian hơi eo hẹp, bước chân Tôn Thư Bình vẫn vững vàng, mặt mày hông nhuận, trên người khoác áo lông da, tinh thần cả người phấn chấn, khác xa so với người kể chuyện bần hàn khi xưa.
Công việc của hắn hiện giờ là dạy dỗ người kể chuyện trẻ của Vân Hư xã, thu nhập không hề ít.
Dù bình thường đã không cần hắn phải lộ diện, nhưng hắn vẫn thường không nhịn được muốn lên sân đọc một đoạn, nhận được rào rào những lời khen hay của khách. Một là do ngứa nghề, thêm nữa là do tiền thưởng trên sân khấu đề thuộc về mình cả, Vân Hư xã sẽ không ăn bớt chút nào.
Tôn Thư Bình lại cảm thấy hơi xấu hổ, khuyên ông chủ vì đường dài nên cân nhắc rút bớt ít bạc. Bây giờ hắn đã xem Vân Hư xã như một nửa gia đình của hắn, đương nhiên sẽ mong Vân Hư xã có thể tiến xa, nối tiếp liên tục, phát dương quang đại, để những nghệ nhân hạ lưu như bọn họ có thể thẳng lưng làm người.
Trở về phòng đã thấy đệ tử Thạch Đầu của mình đang nằm đó tập trung tinh thần xem một quyển tập tranh. Hắn cau mày nói:
"Thạch Đầu, không lo ôn bài cho tốt đi, chuẩn bị lên sân khấu rồi, đang xem cái gì vậy?"
Tôn Thư Bình vốn không định để đệ tử tiếp tục đi theo cái nghề này, nhưng sau khi gia nhập Vân Hư xã đã đổi ý, còn muốn bồi dưỡng hắn ta cho tốt.
Thạch Đầu ngẩng đầu lên:
"Sư phụ, ta muốn có quyển sách này!"