Chương 595: Bế Quan Mấy Tiếng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 595: Bế Quan Mấy Tiếng
Tập tranh mà Lý Thanh Sơn vừa cho ra mắt, Tôn Thư Bình đã từng xem qua một lần. Dù có thú vị đấy, nhưng chỉ là những câu chuyện cho trẻ con, gần như không có chữ nghĩa gì, mà độ dài lại quá ngắn, cũng không thích hợp cũng không thích hợp để hát khúc, nên không được xem là chuyện đáng kể.
Giờ phút này nghe Thạch Đầu nói vậy, hắn thấy chuyển cái này thành một đoạn để kể cũng không tệ, vừa hay để Thạch Đầu luyện chút công phu mồm mép.
Lưu Xuyên Phong và Tôn Phúc Bách cũng biết sự tồn tại của tập tranh này. Nó có thể nhanh chóng phát triển lên như vậy cũng nhờ vào mối quan hệ của Tôn Phúc Bách. Nhưng họ cũng cảm thấy cái tập tranh còn không hợp kiểu mẫu này không thể nào chống lại Chử Đan Thanh của Họa gia. Nhưng cuối cùng cũng vứt việc này ra sau đầu, càng chuyên tâm đổi sách cho Lý Thanh Sơn.
Mỗi lần lại cải biên thêm, lập tức được truyền miệng nhau, truyền bá tứ phương. Hiệu quả lại vô cùng tốt, thanh danh của Vân Hư xã cũng đại chấn, khiến hai người họ đều tràn đầy lòng tin. Đã qua hơn mười ngày rồi.
Lý Thanh Sơn ngồi trong Tĩnh Tọa thất, quan sát bên trong thân thể mình. Đại Diễn thần phù trong cơ thể lấm tấm tụ nguyện lực, phát ra ánh sáng.
Một thư một họa của hắn trong nhanh chóng truyền bá trong hai quần thể khác nhau, trong mỗi quán trà, quán rượu, trong từng đám trẻ châu đầu ghé tai. Ai ai cũng nói về đại danh của Lý Thanh Sơn, chỉ cần truyền bá một chút, hóa thành một ít tín niệm, tụ tập đến đại dương nguyện lực.
Đồng thời hắn cũng tu luyện "Ngưu Ma Đại Lực Quyền", không ngơi nghỉ ngày nào. Số đan dược hắn dùng linh thạch để mua được đã vơi đi gần nửa, đại khác chỉ cần nửa tháng nữa là có thể nâng cao một bước.
Sắc trời đã sâu, Lý Thanh Sơn nghĩ, chắc nàng cũng sắp tới rồi. Lại đợi thêm nửa canh giờ nữa, Tiểu An mới xuất hiện ngoài cửa, nhào vào lòng Lý Thanh Sơn, trên mặt có vẻ tức giận.
"Là ai chọc Tiểu An nhà ta tức đến mức này?"
Lý Thanh Sơn cười, vuốt ve mái tóc dài của nàng.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu An cũng cực kỳ bận bịu. Nhất Niệm đại sư mời một nhóm cao tăng, rầm rộ từ khắp nơi đổ về. Mỗi một người, An đều phải gặp, phải so độ hai tiếng Phật pháp, đấu vài câu thiên cơ xem như thử thách.
Nếu cao tăng không khéo đem theo một hai đệ tử cùng đi nữa thì càng phiền phức hơn. Mỗi ngày đều vui mừng hớn hở, còn Tiểu An lại cảm thấy rất phiền. Chuyện này ảnh hưởng đến thời gian nàng và Lý Thanh Sơn ở bên nhau.
So với mấy lời sắc bén của đám hòa thượng kia, nàng chỉ thích bình yên rúc vào lòng hắn.
Nàng đổi sang một tư thế thoải mái hơn:
""Chu Nhan Bạch Cốt Đạo" đúng như cái tên, mấy con lừa trọc đó đều đáng bị thiêu chết! Hôm nay bà ni cô già kia rõ ràng không thích ta, bảo ta chưa cạo đầu, lục căn chưa sạch, ta thua."
Nàng không quan tâm chuyện thắng bại, nhưng lại không muốn lãng phí thời gian.
Lý Thanh Sơn không nén nổi bật cười, nhéo chóp mũi nàng:
"Xem ra ngươi đã lĩnh ngộ thêm một tầng nữa của "Chu Nhan Bạch Cốt Đạo" rồi đó."
"Cũng không phải."
Tiểu An vuốt ve bàn tay hắn, tinh tế nhìn đường nét, đôi mắt to chớp chớp mấy lần, ý tưởng bật ra:
"Chúng ta đi bế quan đi!"
Bắt đầu từ khi nào mà chuyện khô khan như bế quan lại trở thành chuyện nàng thích nhất. Chỗ đó là nơi duy nhất sẽ tuyệt đối không bị quấy rầy.
Lý Thanh Sơn nói:
"Pháp hội sắp bắt đầu rồi, bây giờ mà bế quan, Nhất Niệm đại sư sẽ nhai đầu ta luôn đó. Ngươi đấy, ngoan ngoãn nghe một chút, chắc có thể có lĩnh ngộ cao hơn với "Chu Nhan Bạch Cốt Đạo""
Tiểu An cũng chỉ nhõng nhẽo thế thôi, ở trước mặt hắn, nàng chắc chắn sẽ trở nên "bình thường" hơn một chút.
Lý Thanh Sơn nói:
"Hiện giờ trên đảo chỉ có hai người chúng ta, coi như là đang bế quan đi, bế quan mấy canh giờ!"
Tiểu An dịu dàng nói:
"Được."
Sáng sớm hôm sau, đàn hương lượn lờ, Tiểu An đã rời đi. Từ hôm vị cao tăng đầu tiên đến, khóa sớm của Vô Lậu tự đều do nàng chủ trì, đây vốn là vinh hạnh đặc biệt, nhưng lại khiến nàng sầu não.
Nhất Niệm địa sư cũng biết đệ tử này của mình không dễ dụ, sợ nàng tính bướng và cố chấp lại nổi lên, khiến người ngoài chê cười nên chịu cho nàng rất nhiều đan dược. Vì muốn để dành một phần đan dược cho Lý Thanh Sơn, nàng cũng chỉ đành chuyên tâm gánh vác trách nhiệm của đệ tử cấp cao nhất Phật gia, chỉ cần có thể giúp được hắn, sắp buông rồi cũng có thể nhẫn nhịn chịu được.
Lý Thanh Sơn nhận đan dược nàng cho, sau khi vui mừng cũng bắt đầu cảm thấy có điểm lạ. Hắn lắc đầu, bỏ ý nghĩ kỳ quái kia ra khỏi đầu.
Vật Tiền Dung Chỉ để lại, hắn cũng không nói cho Tiểu An biết. Là người giám hộ của nàng, hắn không muốn để Tiểu An có quan hệ gì với loại nữ nhân nọ.
Đương nhiên, nếu như Tiền Dung Chỉ thật sự chết ở ngoài, hắn có thể sẽ nói một hai câu với Tiểu An. Dù sao người chết rồi cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tương lai của Tiểu An.
Nhưng mà, mãi vẫn không nghe thấy tin này.
Chỉ nghe được từ Hàn Quỳnh Chi, sau khi Tiền Dung Chỉ bình yên vô sự hoàn thành một nhiệm vụ, lại lập tức nhận thêm nhiệm vụ thứ hai, địa điểm nhiệm vũ cách Ưng Lang Vệ ở Thanh Hà phủ còn xa hơn nữa. Cứ như đang đi tìm chết vậy.
Nhưng Lý Thanh Sơn luôn có cảm giác nàng ta sẽ không chết ở ngoài đơn giản như thế được. Nếu không nắm chắc mấy phần, nàng ta chắc chắn sẽ không hành động như thế.
Mà thôi, sống chết của nàng ta chẳng liên quan gì đến hắn.