Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 596 - Chương 596: Trả Nợ

Chương 596: Trả Nợ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 596: Trả Nợ


Lý Thanh Sơn đứng dậy, đi vào sâu trong rừng trúc, bắt đầu luyện quyền. Tiểu An đang cố gắng vì hắn, sao hắn có thể lười biếng được.

Chỉ nghe thấy lá cây xao xác mất tự nhiên, Lý Thanh Sơn đột nhiên quay đầu, đấm ra một quyền.

Bịch một tiếng, rơi vào một bàn tay sắt.

Lý Thanh Sơn nói:

"Thiết Y, sao ngươi lại đến đây?"

"Đến trả nốt nợ!"

Lòng Hàn Thiết Y hơi kinh sợ. Sức mạnh của một đấm đó thậm chí khiến tay hắn hơi đau.

"Suýt nữa thì quên mất, ngươi còn thiếu ta hai đấm."

Lý Thanh Sơn giơ quả đấm lên, Hàn Thiết Y nhanh chóng lui lại, biến mất trong rừng trúc.

"Đến đại diễn võ trường của Binh gia đi, đừng quên, ngươi cũng có món nợ cần trả."

"Đáng tiếc, đời ta thích nhất là đòi nợ, nhưng lại không thích trả nợ!"

Lý Thanh Sơn vọt lên như tên bắn, đuổi theo sát.

---

Rừng trúc biến thành một mảng màu xanh rực rỡ, lui sang hai bên Lý Thanh Sơn.

Hồ Long Xà chói mắt chợt trải dài ra trước mặt, chỉ trông thấy một mảng bọt nước đang bay nhanh về phía đảo Đại Tranh, trước bọt nước, Hàn Thiết Y đang đạp nước mà đi, cứ như đi trên đất bằng.

Lý Thanh Sơn nhảy vọt lên, đạp lên một đám mây mù, cưỡi mây đuổi theo, phía sau đã kéo thành một dải mây thật dài.

Từng cột trụ thẳng đứng cao thấp không giống nhau chọc thẳng lên nền trời, trường diễn võ của Binh gia đã ở ngay trước mắt.

Mắt Lý Thanh Sơn hơi chững lại, mấy trăm đệ tử Binh gia đang hàng ngũ chỉnh tề trên trường diễn võ, trông cứ như từng pho tượng.

Số Binh gia đệ tử đến đây lần này đã thiết mất một hai trăm người chết trong kiếp nạn Bạch Liên giáo, tuy vẻ mặt mỗi người đều không đổi nhưng một nỗi bi thương vẫn cứ vẩn vơ trong không khí.

Trải qua một phen thử thách sống còn, khí thể của họ càng mãnh liệt hơn lần trước, ai binh tất thắng.

Hàn Thiết Y xuyên qua hàng ngũ, hắn chợt quay người, thân thể vẫn theo quán tính mà vòng về phía sau, hai chân vạch ra hai cái rãnh nông, tay giơ lên cao chẳng khác nào một thanh thương chỉ thẳng vào Lý Thanh Sơn:

“Rửa nhục.”

“Rửa nhục.”

Tiếng hô như tuyết lở sấm rền.

Lý Thanh Sơn nhảy từ trên mây xuống, thân nửa ngồi, đáp mạnh xuống nền đất, hắn đứng thẳng dậy, tay phải mở ra như động tác mời:

“Đến đi.”

Lúc này, trên đảo không có người đứng xem, ngoại trừ đệ tử Binh gia, những đệ tử nhà khác không được lên đảo, chỉ có hai người ngoại lệ là Hàn Quỳnh Chi cùng Như Tâm.

Hàn Quỳnh Chi đứng cùng một chỗ với Thập Tịch đệ tử của Binh gia, hứng thú dào dạt, ý trí chiến đấu sục sôi. Lúc này, Lý Thanh Sơn tất bại, hắn còn chưa biết được sức mạnh thực sự của Binh gia. Nhưng chỉ cần thấy người đàn ông này lấy một địch nhiều, dáng vẻ không sợ hãi, nàng cảm thấy vô cùng hấp dẫn.

Như Tâm lại đứng ở trụ trên đài cao trên mấy trượng ở bên kia của trường diễn võ. Nàng ta quan sát cả chiến trường, môi đỏ mọng hé mở, để giọng nói dung nhập vào chân khí, truyền đến tai Lý Thanh Sơn:

“Ra tay mạnh một chút.”

Lý Thanh Sơn giả mắt điếc tai ngơ, lúc này có muốn nhẹ tay cũng không được nữa rồi.

Hắn nện bước, nhẹ nhàng vụt về phía trước, trong phút chốc thân hình hoá thành một con mãnh hổ một đầu màu đen lao vào trong binh trận, có mấy đệ tử Binh gia lập tức bị đánh bay.

“Bày trận.”

Một tiếng rống giận vang lên.

Đệ tử Binh gia vây quanh Lý Thanh Sơn khắc chế ý định tiếng công mà lùi hết về sau, để lộ ra mười hai người cực mạnh đang chậm rãi đi tới. Nếu bàn về liên chúng hợp kích thì không một nhà nào có thể vượt được Binh gia.

“Quả nhiên như vậy mới giống Binh gia.”
Lý Thanh Sơn nhếch miệng cười còn bày đặt xếp thành hai hàng. Từ yếu đến mạnh đều phô ra hết mới hay.

Mà trong mắt đệ tử Binh gia thì lại như tuỳ ý cười cợt trận thảm bại nhục nhã của lần trước. Nỗi đau mất đi đồng bạn thoáng chốc biến thành ngọn lửa phẫn nộ.

Đồng thời ra tay, chân khí hoá thành băng hoả đao thương! Lần này sẽ lập tức thi triển thuật hợp kích mà đến cuối lần trước vẫn chưa thi triển! Trong lòng đã quyết, lúc này chỉ cần một chiêu liền cho ngươi ngã xuống!

Ngược lại Lý Thanh Sơn lại tĩnh tâm như nước, dùng lục thức để cảm nhận hết mọi thứ trước mặt. Quả nhiên, không có chút sơ hở, vậy phải tạo ra sơ hở rồi!

Lý Thanh Sơn nâng song chưởng, trên mặt có chân khí màu lam như gọn nước vờn quanh, hắn không chống lại bất kỳ đệ tử Binh gia nào mà mạnh mẽ đạp vỡ nền đất.
Rầm! Đại địa rúng động, trũng xuống một hố sâu, sóng địa trấn vòng tròn bắn ra xung bốn phương tám hướng.

Thân thể mỗi đệ tử Binh gia cũng không nhịn được mà run lên. Không có sơ hở là hoàn hảo, một khi hoàn hảo bị phá nát thì sẽ chồng chất sơ hở.

Lại quay về Lý Thanh Sơn, hắn mượn lực phản chấn mà nhảy lên giữa không trung, băng hoả đao thương xiên dưới chân nhưng cũng chậm mất nửa nhịp.

Lý Thanh Sơn quan sát chiến trường, hai chưởng đẩy về sau, thân mình như trường thương thẳng tắp đánh thẳng về nhóm đệ tử Binh gia yếu kém.

Thế giới của người tu hành vốn là thế giới theo đuổi một cơ thể hùng mạnh, cường giả thống trị tất cả, không chấp nhận kẻ yếu chi phối, muốn vây đánh giành chiến thắng đâu có dễ như vậy.

Bình Luận (0)
Comment