Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 597 - Chương 597: Thất Bại

Chương 597: Thất Bại - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 597: Thất Bại


Mắt thấy cảnh tượng lần trước sắp tái diễn rồi, Hàn Quỳnh Chi cũng lắc đầu, Như Tâm không hề giữ hình tượng mà ngồi xổm xuống bên cạnh đài trụ, môi đỏ răng trắng cười đến vui vẻ, xem ra lần này không lấy được tiền thuốc men rồi, nhưng thấy hắn bị ăn hành thì cũng đáng rồi.

Một con cự xà mở cái mồm to như bồn máu cắn về phía Lý Thanh Sơn.

Đầu răn như thật, mà xà cảnh như thật như hư, nhưng đến chỗ thân rắn lại thành dung nhập với năm trăm đệ tử Binh gia ở xung quanh, không biết từ khi nào đã biến thành một thế trận vòng xoáy kỳ lạ.

Binh trận! Đòn sát thủ mạnh mẽ nhất của Binh gia. Trải qua huấn luyện khắc nghiệp mới có thể khiến ý chí tinh thần của mọi người hoà thành một thể, hợp lực mọi người thành một kích.

Trận Bàn Xà, được bày ra chuyên để thắt cổ Tu hành giả cường đại.

Chân khí tuôn trào, Lý Thanh Sơn xoay người đánh ra một quyền.

Rầm một tiếng, Lý Thanh Sơn bay ra đánh vào một cây trụ trên đài, cây trụ vỡ rơi, toàn thân như nứt ra, đầu rắn ẩn chứa chân lý khổng lồ, e rằng chỉ có Trúc Cơ tu sĩ mới có thể sánh bằng.

“Ê, không sao.”

Lý Thanh Sơn ngẩng đầu đối diện với đôi mắt như đang cười của Tâm Như, cười vang nói:

“Có chút thú vị!”

Lần đầu tiên đánh tan đệ tử Binh gia thì có thú vị, nhưng nếu lại trải nghiệm giống nhau thì hắn cũng cẳm thấy quá nhàm chán, chỉ có kẻ địch mạnh mới đáng để khiêu chiến.

Hàn Quỳnh Chi vốn đã nắm chặt tay lộ vẻ lo lắng, lại trông thấy thầy thuốc âm dương quái khí của mình cười đùa nói chuyện thì trong lòng bỗng dâng nên một nỗi tức giận khó hiểu, hắn vung tay:

“Rửa nhục!”

Hàn Thiết Y liếc nàng một cái, vung tay lên, tiến quân!

Lý Thanh Sơn chống đầu gối dựng người dậy, thấy đại quân đang chậm rãi đến gần, bên trên lại có một con trường xà khè lưỡi, hắn cười nhẹ nghiêng mình đón lấy.

Rầm, đầu rắn cắn xuống tạo thành một cái hố lớn trên mặt đất.

Lý Thanh Sơn sớm đã chuẩn bị liền tránh được, hắn dựa vào tốc độ hơn người mà loanh quanh ngoài binh trận, vài lần nếm thử công kích đã không còn chỗ nào có thể xuống tay, đệ tử Binh gia yếu nhất là đuôi rắn nhưng lại được ẩn trong hàng ngũ, mà thân rắn bên ngoài lại như tường đồng vách sắt ngăn cản mọi tổn thương.

Nhưng điểm xấu cũng lộ rõ đó là tốc độ di chuyển cực châm, đến cả mười hai cao thủ kia cũng chỉ có một hai người là bì được với tốc độ của Lý Thanh Sơn, nhưng cũng không dám tiến lên vì sợ hắn diệt từng phần một, thế nên họ chỉ đành mặc hắn tung hoành ngang dọc.

Hàn Thiết Y khẽ lắc đầu, phản ứng của thằng nhãi này quá nhanh! Chỉ một khắc vừa rồi, nếu là người thường đối mặt với đòn công kích khủng bố như vậy thì sẽ né tránh, nếu tránh hắn sẽ hoàn toàn bị vây vào trong trận, kết cục cuối cùng chỉ có chết. Nhưng hắn lại làm ngược, cứng đối cứng không hề do dự.

Nhưng hắn cũng có tư cách để cứng đối cứng, luyện khí sĩ tầng bảy mà dám đối chọi với đầu rắn không chết thì cũng trọng thường, mà hắn lại phủi mông đứng dậy như chẳng có việc gì.

Lý Thanh Sơn không ngừng di chuyển, dẫn động cả binh trận, bỗng hắn nở nụ cười, cuối cùng hắn cũng tìm được điểm yếu rồi! Hắn nhảy vào trong binh trận.

Một lát sau, trong đại diễn võ trường, năm trăm đệ tử Binh gia nằm la liệt trên nền đất, nhưng chỉ cần kẻ nào còn tỉnh táo đều sẽ hoan hô, còn có nhiều kẻ kích động bật khóc.
Họ thắng rồi, cuối cùng Lý Thanh Sơn như con quái vật kia cũng bị đánh bại rồi. Nỗi đau buồn cùng sỉ nhục đè nén trong ngực nhiều ngày như được cởi bỏ trong giây lát.

Lý Thanh Sơn nhập Bàn Xà trận, rất nhanh đã kéo binh trận giãn ra, nhưng lại lập tức rơi vào khổ chiến bởi một kích vừa rồi đã để lại nội thương, cuối cùng chân khí hao hết, thể lực không chống đỡ được nữa mà ngã xuống.

Hắn ngửa mặt nằm thẳng thành chữ ‘Đại’ nhìn trời xanh, bỗng một bóng lấp đi ánh mặt trời, Hàn Thiết Y vươn tay đến.

Lý Thanh Sơn bắt lấy cánh tay kia rồi đứng dậy.

Khi mỗi đệ tử Binh gia thấy Lý Thanh Sơn phẫn nộ cùng sỉ nhục đã tiêu tán, thay vào đó đều là khâm phục, nhưng dù sao nam nhân này cũng lấy sức một mình đấu lại tất cả họ, dù bại mà vinh.

“Ngươi có muốn học chiến kỹ của Binh gia không?”
Gương mặt như đẹp đẽ như tạc dường như thoáng qua chút ôn nhu.

Lý Thanh Sơn cười nói:

“Thế nhưng ta phải nghỉ ngơi trước đã.”

“Như Tâm!”

“Đến đây, muốn được quan tâm thì ba nghìn linh thạch.”

Như Tâm cười ha hả đáp trên một phiến lá mà đi vào trong sân.

“Giờ đến một viên linh thạch ta cũng không có.”

Lời này của Lý Thanh Sơn không giả, linh thạch của hắn đều dùng mua đan dược hết rồi, nhưng hắn sẽ không dùng đến tiền mà Dung Chỉ cho.

“Không sao, không sao, có linh khí phù lục cũng được, để ta tự chọn, ngươi ngủ đi.”

Như Tâm tiện tay vung lên, lá cây bắn ra, đỡ tất cả những đệ tử Binh gia bị trọng thương lên.

Ta ngủ được chắc! Lý Thanh Sơn nói với Hàn Quỳnh Chi đang đứng một bên: “Hàn sư tỷ, giúp ta trông chừng một chút, đừng để nữ nhân này trộm đồ của ta.”
Tinh bì lực tẫn, nghẹo đầu sang một bên liền ngủ, tiếng ngáy vang tứ phía.

“Sao lại là ta? Ê, ngươi đừng có ngủ!”

Hàn Quỳnh Chi thấy Lý Thanh Sơn bị thương nặng nề nên vốn định qua đó nhưng đương trước mặt nhiều đệ tử Binh gia như vậy thì lại có hơi mất mặt, dường như mọi người đều thấy ý nghĩ trong lòng nàng, nàng đang ngập ngừng thì nghe thấy câu nói đó, không hiểu sao lại thấy vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment