Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 598 - Chương 598: Bắt Gian Tại Trận

Chương 598: Bắt Gian Tại Trận - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 598: Bắt Gian Tại Trận


Hàn Thiết Y nói:

“Ngươi qua đi!”

“Ta đi chăm sóc đệ tử Binh gia, cũng giúp ngươi thương lượng giá cả, mỗi lần đều phải làm chủ.”

Hàn Quỳnh Chi tìm lý do rồi nói, bất luận là Binh gia hay Hàn gia của nàng đều kém về việc tiền thuốc này, tuy ngoài miệng Như Tâm nói tha cho kẻ khác nhưng thu phí cũng xem như có lý.

Trong đảo Nhân Tâm, đệ tử Binh gia chờ được Đại tiểu thư quan tâm cũng mãi chưa thấy bóng dáng nàng đâu.

Hàn Quỳnh Chi ngồi trước giường, chống hai má nhìn thẳng vào Lý Thanh Sơn, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ bị một nam tử nào tác động đến tinh thần đến vậy. Từ nhỏ tới lớn, Hàn Thiết Y luôn bị người lớn giáo huấn đến trên người toàn thương tích nằm trên giường không dậy được, nhưng nàng cũng chỉ đứng đầu giường lớn tiếng cười nhạo.

“Cốc cốc cốc, ngắm đủ chưa?”

Như Tâm gõ cửa phòng, cười nói.

“Từ khi nào mà ngươi….”

Hàn Quỳnh Chi giật mình.

“Ta đứng được một canh giờ rồi, ngươi không thấy à?”

Như Tâm kinh ngạc hỏi.

“Cái gì! Đương nhiên là ta thấy rồi, nên mới hỏi ngươi ngắm đủ chưa….”

“Nói đùa thôi, ta cũng mới tới, ha ha ha.”

Hàn Quỳnh Chi không chịu nổi ánh mắt của nàng, mặt đỏ bừng lên, nói một tiếng:

“Ngươi đừng có động vào đồ của hắn, ta đến xem những người khác.”

Nói xong bèn tông cửa chạy đi.

Như Tâm đến trước giường Lý Thanh Sơn, trong thấy Bách Bảo Nang bên hông hắn, tay vươn tới, được một nửa bỗng đổi từ trảo thành quyền, nện mạnh vào bụng Lý Thanh Sơn rồi cười nói:

“Tỉnh rồi.”

Lý Thanh Sơn ôm bụng, chống người dậy:

“Ngươi điên à!”

Như Tâm thầm nghĩ:

“Ai bảo ngươi phạm ước, đã bảo ngươi xuống tay mạnh một chút mà.”

“Thắng thua là chuyện thường của nhà binh, ta đã cố hết sức rồi.”

“Thả cho đối phương nên cũng không được xem là hết sức.”

Như Tâm chợt đè bả vai Lý Thanh Sơn lại, gương mặt ôn nhu bỗng gần trong gang tấc, nhẹ nhàng lay động, hơi thở như lan.



“Ta không thả cho đối phương.”

Lý Thanh Sơn tuỳ tay đẩy nàng ra, từ sau ngày cởi bỏ được hiểu lầm, hắn đã không còn tưởng niệm gì với Như Tâm nữa rồi, tính cách của nữ nhân này đúng là rất quái dị, trạng thái lúc nào cũng bị vây trong đùa cợt, hắn lại không muốn tự nhiên vị người khác trên đùa.

Như Tâm thầm nghĩ:

“Rõ ràng có thể thắng lại cố tình thua trận, còn không tính là cố tình để đối phương thắng à?”

Năm trăm người đồng tâm hiệp lực cũng không phải chuyện đơn giản, phải có tính kỷ luật cực cao. Mà để duy trì được Bàn Xà trận kia lại cực kỳ tổn hại tinh lực.

Lý Thanh Sơn chỉ cần kéo dài thì không bao lâu sau đại trận sẽ không đánh mà tự tan, hắn có thể dùng đến cách thức của lần trước là diệt từng phần một, muốn chiến thắng đám người này đệ tử Binh gia số người đang giảm xuống, duệ khí hao hụt e là còn dễ hơn lần trước.

“Thắng như vậy ngươi không thấy chán ngắt à?”

Lý Thanh Sơn lại quay về nằm lên giường, cũng không phải trận đánh sinh tử, cần gì phải hao tâm tổn sức như vậy. Thắng bại là chuyện nhỏ, mấu chốt là có thể lĩnh ngộ từ trong đó, lại rèn luyện khí lực, tôi luyện tài nghệ, để còn chuẩn bị cho ngày sau.

“Có linh thạch để lấy đương nhiên sẽ không thấy chán rồi.”

“Nữ nhân đúng là thích tính toán chi li, ngươi có hiểu đạo lý khe nhỏ sông dài không?”

“Ôi, khinh thường nữ nhân.”

Như Tâm xoa bóp vai cho Lý Thanh Sơn:
“Hình như sức của ngươi lại lớn mạnh hơn rồi.”

“Một viên linh thạch, hai viên linh thạch…”

“Ngươi….”

Như Tâm hơi sửng sốt, Lý Thanh Sơn lại bắt lấy bàn tay thon dài trắng nõn của nàng:

“Hiện tại, hai người chúng ta đang ở trạng thái cân bằng, cứ việc sờ đi!”

Tuy luôn không nghiêm túc nhưng ở chung với nàng lại thấy rất thoải mái.

“Ngươi nghĩ hay thật đấy!”

Như Tâm cười, nàng đen mặt.

“Hahaha, Lý Thanh Sơn, ngươi cũng có ngày hôm nay, các ngươi đang làm gì vậy? Như Tâm, ngươi nói ta nghe đi. Có chuyện gì vậy?”

Sở Thiên lao vào như gió bão, hắn chỉ vào Lý Thanh Sơn rồi cười to, lại nhìn dáng vẻ của hai người thì nhất thời không chấp nhận được.

“Lý Thanh Sơn. Ngươi, ngươi, ngươi...”

Hàn Huỳnh Chi muốn đến ngăn Sở Thiên nên cũng thấy được cảnh tượng như vậy.
Đến Như Tâm cũng trợn trắng mắt, bọn ta làm sao cơ? Cứ như bị bắt gian tại giường ý.

...

Lý Thanh Sơn trở lại đảo Đại Tranh. Hắn tìm thấy Hàn Thiết Y.

Hàn An Quân đang dạy dỗ đám đệ tử Binh gia, Hàn Thiết Y theo một bên, trông thấy Lý Thanh Sơn, Hàn An Quân bĩu môi

Hàn Thiết Y đi tới, nói với Lý Thanh Sơn:

“Đi theo ta.”

Lý Thanh Sơn đi theo Hàn Thiết Y đến trước một toàn thiết áp môn, Hàn Thiết Y lấy yêu bài ra mở thiết áp môn rồi nhập vào trong bóng tối. Áp môn cứ lần lượt mở ra rồi lại lần lượt đóng vào, hai người không ngừng đi sâu vào trong.

Lý Thanh Sơn không ngờ dưới đảo Đại Tranh lại có một chốn bồng lai khác. Trong lòng hắn càng thêm tò mò, không biết Hàn Thiết Y sẽ truyền thụ chiến kỹ gì cho hắn.

Cuối cùng cũng đến tầng cuối cùng, hắn chỉ thấy một trận pháp đang toả linh quang, là một vầng linh quang cực lớn. Hoá ra pháp trận của Binh gia được kiến lập ỏ đây, chỉ có thể nói rằng không hổ là Binh gia, độ nghiêm mật này tuyệt không phải thứ tiểu thuyết gia tuỳ tiện dựng trong rừng trúc có thể bì được, thế nhưng đây cũng không phải bảo tàng khố bày đầy chiến kỹ như trong tưởng tượng.
Hàn Thiết Y dừng bước rồi xoay người nói:

“Cảm ơn!”

Bình Luận (0)
Comment