Chương 601: Giới Hạn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 601: Giới Hạn
Trong đêm đen, Lý Thanh Sơn cất bước, xoay người xuyên vào hành lang khức khuỷu sâu thẳm, trở lại phòng mình.
Một vị nữ tử đang ngồi trên vị trí trong phòng hắn, nàng đang đọc sách dưới ánh đèn, hình như vừa mới tắm rửa thay quần áo nên tóc còn hơi ướt, mái tóc chỉ dài ngang vai có chút rối loạn, hiển nhiên ngắn hơn nữ tử bình thường nhiều, trước trán còn có mấy lọn tóc không nghe lời mà hếch lên,làm lộ lên vẻ lười biếng nhưng lại dí dỏm đáng yêu.
Trên người mặc chiếc áo dài mỏng màu xanh thẫm, rõ ràng đã phác hoạ ra đường cong động lòng người, dường như thoáng chốc nàng đã trở thành một thục nữ rồi.
Sắc mặt nàng ửng đỏ, làm bộ như thờ ơ mà gặp sách lại, lườm Lý Thanh Sơn một cái:
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
“Hàn sư tỷ?”
Lý Thanh Sơn nghe giọng mới dám lên tiếng đoán, Hàn Quỳnh Chi hôm nay cực khác với dáng vẻ đại tỷ mọi ngày, dáng vẻ đọc sách dưới đèn lại thêm vài phần dịu dàng.
“Làm sao vậy?”
Hàn Quỳnh Chi không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cười nói:
“Ta còn tưởng Hàn gia có một vị Nhị tỷ nữa cơ đấy, sao hôm nay lại rảnh rỗi mà qua đây vậy?”
Mỗi người đều có cuộc sống riêng, Hàn Quỳnh Chi cũng vậy, Hoa Thừa Tán bế quan, trách nhiệm dẫn đầu đám đệ tử cùng thống lĩnh Xích Lang đều đè nặng lên người nàng, một việc mà Hoa Thừa Tán chỉ mất một canh giờ để hoàn thành thì nàng phải mất gấp mười lần thời gian cũng khó mà xử lý ổn thoả, đúng là sứt đầu mẻ trán, cũng may nhân duyên không tệ, cưỡng chế phân công xuống mới có được chút thời gian rảnh.
Nếu là trước kia đương nhiên lúc này nàng sẽ tha hồ thả lỏng mà vui chơi, nhưng tinh thần mấy ngày nay luôn không yên ổn, thường xuyên hiện lên bóng dáng của một người, hôm nay tắm rửa xong, ma xui quỷ khiến thế nào lại mặc một bộ quần áo chưa từng mặc, lại không tự chủ được mà đi đến đây xem Lý Thanh Sơn làm gì.
Nàng không nói chuyện này ra mà vòng vo hỏi hắn:
“Hoà thượng kia đến làm gì?”
Lý Thanh Sơn nói rõ ngọn nguồn câu chuyện, Hàn Quỳnh Chi lại nói:
“Cô Sơn tự cũng là một môn phái trong số đó, có thể cân nhắc, Cô Sơn thượng nhân là đại tu sĩ ngưng kết xá lợi, thanh danh hiển hách khắp Như Ý quận, không ngờ đệ tử của hắn cũng tới tham gia pháp hội lần này, đủ tư cách để làm sư phụ của Tiểu An.”
Cô Sơn tự vốn không hề ở trong Thanh Hà phủ, vị cao tăng tu vi Trúc Cơ lần này đến đây là đệ tử thân truyền, một trong những điều kiện đưa ra là được đại sư nhận làm đồ đệ.
Lý Thanh Sơn nói:
“Ở Bách Gia Kinh Viện không tốt à?”
Hàn Quỳnh Chi nói:
“Với tu vi của Tiểu An thì lên đến tu vi Trúc Cơ cũng chỉ là vấn đề thời gian, sao còn có thể ở lại Bách Gia Kinh Viện.”
Lý Thanh Sơn lại nói:
“Chẳng phải Như Ý quận cũng có Bách Gia Kinh Viện sao?”
“Hoá ra ngươi không biết, Bách Gia Kinh Viện trong quận chỉ là ra vẻ thôi.”
Hàn Quỳnh Chi lại dốc lòng giới thiệu một phen Lý Thanh Sơn mới biết, hoá ra Bách Gia Kinh Viện ở Như Ý quận không phải do Thanh Hà phủ mở rộng ra, mấy trăm mấy ngàn Trúc Cơ tu sĩ đều đang cùng học tập dưới sự dẫn dắt của mười mấy Kim Đan tu sĩ.
Trúc Cơ tu sĩ, mỗi người đều là nhân vật tinh anh tung hoành ngang dọc một cõi, sao có thể chung sống như luyện khí sĩ. Kim Đan tu sĩ lại càng không thể hợp lại một chỗ mà phải có các động phủ.
Bách Gia Kinh Viện cấp quận này dường như chỉ tồn tại trên danh nghĩa, cùng lắm là có tác dụng quản lý, chứ đến tác dụng giao lưu trao đổi cũng không có.
Suy cho cùng thứ nền móng trong các lĩnh vực đều có thể mang ra giao lưu với nhau, nhưng đã đến trình độ này thì mỗi một môn công pháp, mỗi một loại kỹ nghệ đều là bí mật bất truyền của mỗi nhà.
Đừng nói đến việc đệ tử ngoại gia không được học, cho dù có là đệ tử bổn gia cũng phải bái sư riêng mới có thể được truyền thụ. Quan hệ thầy trò này không phải cái kiểu thứ quan hệ nhạt nhoà giữa thầy và trò của thời nay, mà quay về mối quan hệ sư đồ truyền thống gắn bó như phụ tử.
Tới bước này rồi, việc tìm một sư phụ thật tốt trở thành một chuyện vô cùng quan trọng.
“Chẳng nhẽ ta cũng phải tìm một sư phụ à?”
Lý Thanh Sơn nói, chẳng trách ban nãy hoà thượng kia lại ám chỉ hắn có thể đến Cô Sơn tự xem xem thế nào.
Hàn Quỳnh Chi nói:
“Đương nhiên rồi, ai mà chẳng muốn tìm một sư phụ để được khuyến khích ủng hộ chứ, trừ phi là thiên chất không đủ, tuổi tác quá lớn thì mới không tìm được sư phụ nào muốn nhận.”
Đương nhiên Lý Thanh Sơn không bị xếp vào hàng này, có thể lấy được thân phận Trúc Cơ tu sĩ ở Bách Gia Kinh Viện với kiểu chế độ thu phí kỳ lạ thì nhất định là thanh niên tài tuấn rồi, lo gì không tìm được sư phụ.
Đây là phương thức truyền thừa đặc biệt của Bách gia, vừa không giống với những môn phái tu hành khác nhưng lại có điểm tương đồng.
Lý Thanh Sơn buông lỏng tay:
“Nhà đó có Kim Đan tu sĩ không?
Hoặc là ‘Kim Phù tu sĩ, gia chủ tu đại diễn thần phù, sau lần thiên kiếp thứ hai thì sắc này hoá thành kim.
Thật ra ngoại trừ Trúc Cơ tu sĩ và Thiên Hạ tu sĩ giống nhau ra, càng lên trên, công pháp mà con người tu hành đều khác nhau, tên gọi có thể bất đồng, Phật pháp thì gọi là xá lợi, Gia thì gọi là Kim Phù, Kiếm Tu thì gọi là kiếm thai, xưng là Kim Đan tu sĩ, vẫn là thói quen từ bao đời.