Chương 602: Sư Phụ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 602: Sư Phụ
Hàn Quỳnh Chi cúi đầu nói:
“Tuy ngươi là đệ tử bổn gia, nhưng cũng không nhất thiết phải tìm một sư phụ trong nhà, ví dụ như ta, tuy là đệ tử Pháp gia nhưng nếu có thể Trúc Cơ thì đương nhiên phải bái bá phụ của ta làm sư phụ.”
Bá phụ của Hàn Quỳnh Chi đương nhiên chính là Đại tướng quân Hàn An Quốc – một trong ba người đứng đầu Như Ý quận.
…
Lý Thanh Sơn có hơi run, tuy hắn là đệ tử trong nhà nhưng chủ tu vẫn là hợp nhất thể khí của Binh gia, chỉ sợ trong cả Như Ý quận này cũng không tìm được người sư phụ nào tốt hơn Hàn An Quốc.
Tác dụng của việc có một người sư phụ tốt vô cùng rõ ràng, ví dụ như Đại Hải Vô Lượng Công hạ sách chưa chắc người trong nhà ra lệnh một tiếng đã có thể tìm được. Tu vi chỉ có thể trải qua tích luỹ của thời gian mới có thể chuyển thành quyền thế.
Với góc nhìn như vậy, chưa chắc Cố Nhạn Ảnh đã tốt hơn, Ưng Thần chi nữ với tiền đồ vô hạn nhưng Lý Thanh Sơn cũng không ngốc đến độ nhắc đến một nữ nhân khác trước mặt Hàn Quỳnh Chi.
Hơn nữa bất kể thời điểm nào hắn cũng không tình nguyện cúi đầu trước nữa nhân kia, người khác thích một nữ tử là phải khúm núm, ép dạ cầu toàn, nhưng hắn muốn vươn vai ưỡn ngực cho nữ nhân kia thấy.
Lời này của Hàn Quỳnh Chi nghe thì tưởng vô ý nhưng thực ra lại cực kỳ sâu sắc. Ý trên mặt chữ thế này, phải chăng là, nếu hắn thành rể quý của Hàn gia là có thể nhập vào Hàn gia danh môn, nhờ cậy vào sức mạnh này?
Nhất định rồi, điều này khá hấp dẫn. Hơn nữa điều này cũng khiến Lý Thanh Sơn có chút rung động, bất luận thế nào, có một nữ tử có thể lo lắng cho ngươi như vậy cũng là một chuyện rất đáng vui mừng.
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì, ta chỉ tiện miệng nói thôi, cũng không giới thiệu cho người đâu, ngươi còn muốn phát triển kiểu vậy thì tự đi xin cha ta đi.”
Gương mặt Hàn Quỳnh Chi bị ánh đèn chiếu lên càng thêm đỏ. Ta Hàn Quỳnh Chi còn chưa thất bại đến độ phải dùng gia đình để hấp dẫn nam nhân đâu, phì, sao ta phải hấp dẫn hắn chứ, hắn thì có gì đặc biệt hơn người đâu.
Thế nhưng nếu so với đệ tử Hàn môn thì hắn cũng có chút khí khái tuỳ tâm sở dục, so với đám đệ tử Pháp gia thì lại dứt khoát, tự chủ hơn, bình thường không chấp nhặt sự tuỳ hứng của nàng, đến lúc dầu sôi lửa bỏng lại không màng sinh tử mà ra tay vì nàng….
Chớp mắt, ruột mềm trăm mối, đã không còn ngày tháng nói cười không cố kỵ như xưa nữa. Hắn cứ luôn không ngỏ ý, khiến nàng hận không thể bóp chặt lấy cổ hắn mà hỏi cho ra nhẽ.
Tuy Lý Thanh Sơn không phải dạng tình thánh si tình như Hoa Thừa Tán nhưng cũng hiểu biết. Cô nam quả nữ chung sống cung một phòng, đêm khuya lại cùng một chỗ bàn chuyện tương lai, cũng đâu có đơn giản như vậy.
Mỹ nhân dưới đèn lại thêm chút thú vị, hắn vốn không phải kiểu người lo trước lo sau, tâm đã động, muốn làm thì làm, hắn nắm lấy tay Hàn Quỳnh Chi, nhẹ giọng nói:
“Hàn sư tỷ.”
Cơ thể Hàn Quỳnh Chi hơi run lên, cũng không rút tay lại mà làm ra vẻ như không có chuyện gì mà hỏi:
“Làm sao?”
Lý Thanh Sơn cười thầm:
“Chỉ là suy nghĩ bản thân còn chưa đến được chín tầng luyện khí nên có chút nóng vội.”
Ban đầu nói vậy hai người đều nghĩ là nói vui bình thường, không ngờ sẽ có lúc trở thành sự thật.
Hàn Quỳnh Chi cắn môi, lườm hắn một cái. Trong lòng lại cảm thấy vui mừng vô cùng. Nàng cũng là người giỏi che giấu tâm tư, vậy mà niềm vui sướиɠ này lại tự nhiên lộ ra nơi khoé mắt.
Lý Thanh Sơn càng được bước lấn tới, hắn thuận thế ôm lấy eo nàng, ngọn đèn dầu chiếu rọi hắt bóng hai người hoà làm một lên bức tường.
Tư thế giống như dáng vẻ Lý Thanh Sơn mạnh mẽ ôm lấy nàng, miệng nói lời hùng hồn ở Vân Vũ lâu, nhưng tâm tình lại khác nhau rất nhiều.
“Ta...ta đi trước đây.”
Hàn Quỳnh Chi vội vàng rời đi.
Lý Thanh Sơn gối đầu lên tay, nằm dài trên sàn nhà làm từ tre, hắn lắc đầu cười:
“Thú vị.”
Chưa biết chừng chẳng bao lâu nữa trong hàn xá này cửa hắn sẽ lại có thêm một ổ chăn ấm.
Tuyết lạnh rơi xuống ngoài khung cửa sổ, nhìn sắc trời tối đen như mặc, hắn lại nhớ tới Thanh Ngưu, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, nếu không nhờ sự trợ giúp của Thanh Ngưu, hắn đâu thể đi xa được đến vậy, lại còn được nhiều mỹ nhân ái mộ.
Bất giác một năm nữa lại sắp qua đi, qua mấy ngày nữa hắn đã 18 tuổi, thực sự từ một thiếu niên trở thành một nam tử hán rồi.
Không thể không suy nghĩ về tương lai, có phải lựa chọn một vị sư phụ cũng có nghĩa là hắn và Tiểu An cũng sẽ có lúc phải tách ra? Dù sao hắn cũng không thể đi làm hoà thượng được, nhưng hắn cũng không muốn cản trở Tiểu An phát triển.
Có nhiều khi, thứ đem đến chia xa không phải là bức bách cùng cản trở bất khả kháng mà là thứ mỗi người đang theo đuổi. Còn có bí mật mà bản thân hắn đang chôn giấu, là xung đột giữa mộng tưởng và người trước mắt, thảm trạng hôn nhân bất hoà, còn bị anh em vợ, cha vợ, hay thậm chí là sư phụ tương lai đuổi gϊếŧ.
Mỗi một chuyện mỗi một việc đều đủ khiến người khác suy nghĩ đến đau đầu. Cho nên hắn chỉ mới nghĩ một lúc liền quyết định không nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu tự thẳng, cứ việc thoả thích, đi về phía trước.
Chẳng nhẽ lại muốn hắn nói với Hàn Quỳnh Chi rằng:
“Ta cảm thấy hiện tại chúng ta nên chuyên tâm học hành, à không, là tu luyện, không nên có thêm tạp niệm.”
Trừ phi là đầu bị động kinh hoặc không hiểu đạo làm người thì hắn mới nói ra mấy lời này.