Chương 603: Pháp Danh - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 603: Pháp Danh
Đêm dài, pháp hội vẫn còn đang tiếp tục.
Đám cao tăng không biết mệt mỏi, ngồi nghiêm chỉnh, miệng mím, ánh mắt lay động, coi những người khác thành đối thủ cạnh tranh, hiện tại, thứ họ tranh dành đã không chỉ còn là Phật hiệu mà còn là một đệ tử thiên tài trăm năm khó gặp.
Trong lòng họ không có bất kỳ nghi ngờ gì, sự tồn tại của Tiểu An đủ để định đoạt hưng cùng thịnh một ngôi miếu, thậm chí là cả một tông phái.
Luận pháp vẫn còn đang tiếp tục nhưng cũng đã có chút không tập trung.
Đúng lúc này, một lão giả xuất hiện ở trước Phật đường, hắn râu tóc bạc phơ, râu tóc khắp đầu khắp cổ đều bay tán loạn, hai tay buông lỏng ở hai bên, đôi mắt vô thần, biểu tình dại ra, nếu không phải mặc áo cà sa thì không thể nghĩ rằng hắn là một tăng lữ.
Vẻ mặt Nhất Niệm đại sư đầy vui vẻ, gật đầu thật mạnh:
“Sư phụ.”
Không uổng công hắn gấp gáp gửi tin về, vạn dặm xa xôi mà sư phụ đã qua đây nhanh đến vậy.
Chúng tăng kinh hô, vội vàng hành lễ. Sư phụ của Nhất Niệm? chẳng lẽ chính là Tịch Quang thiền sư của Thiên Long Thiền Viện, nghe đồn người này khổ tu Đại Tịch Diệt Kinh trong Thiên Long Thiền Viện, đã hơn mười mấy năm chưa xuất tự, vậy mà lại đến đây.
Lão tăng được Nhất Niệm gọi là sư phụ kia làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ, cứ như si dại mà đi thẳng đến trước mặt Tiểu An.
Tiểu An ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau lại chợt thấy đôi mắt của lão tăng kia bỗng toả ra thần thái rực rỡ, khiến ngọn đèn dầu trong Phật đường như bị bao trùm trong linh quang ẩn hiện, đôi mắt như hai vầng thái dương thu nhỏ.
Lão tăng nói với chất giọng khàn khàn:
“Ngươi có tình nguyện theo ta về Thiên Long Thiền Viện tu hành không?”
Chúng tăng thoáng chặt đứt suy nghĩ, Thiên Long Thiền Viện là tông môn đệ nhất Phật gia danh chấn Thanh Châu, Tịch Quang thiền sư là thủ toạ của Bồ Đề Viện, ai có thể tranh được chứ? Còn ai có thể cự tuyệt lời mời cửa hắn cơ chứ.
Không ngờ, hoà thượng Nhất Niệm này đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã quyết tuyệt như vậy.
Thậm chí đến bản thân Nhất Niệm đại sư cũng không ngờ được có thể mời được sư phụ từ Thiên Long Thiền Viện đến đây, hắn cũng là cấp bách không biết làm sao, vốn định đợi sau khi Tiểu An lên Trúc Cơ mới đưa nàng đến Thiên Long Thiền Viện gặp sư phụ.
Càng không ngờ rằng sư phụ vừa thấy Tiểu An đã không hỏi han hay kiểm tra mà lập tức cho nàng một lời mời đáng giá nhất đó là vào tu hành trong Thiên Long Thiền Viện.
Trong Phật đường, thậm chí cả Vô Lâu Tự, mọi thứ đều tĩnh lặng chỉ đợi câu trả lời từ nàng.
Nếu không có gì trở ngại, Thiên tông lại có thêm một kỳ tài, không lâu sau, quyền uy của Thiên Long Thiền Viện lại càng thêm vững vàng không thể giao động.
…
“Ta không muốn.”
Sắc mặt Tiểu An vẫn như thường, đáp lại bằng giọng nói non nớt nhưng rõ ràng.
Cả Phật đường dường như lại càng yên tĩnh hơn.
Trong am thờ Phật, hai gò má phúng phính của tượng Phật bị ngọn đèn chiếu đến kim quang rực rỡ, hàm chứa một nụ cười bí ẩn. Khuôn mặt tinh tế nhưng thu tất cả mọi người đang thờ phụ vào tầm mắt nhưng lại như không nhìn thứ gì cả.
Mọi người đều nghi ngờ liệu mình có nghe lầm không. Yêu cầu mà không ai có thể cự tuyệt vậy mà lại có người từ chối rồi.
Nhất Niệm đại sư mở to miệng, đến cả dòng suy nghĩ cũng bị chững lại trong giây lát.
Nhớ lúc đầu sau khi hắn Trúc Cơ thành công, đi ra từ Bách Gia Kinh Viện cũng đã từ chối lời mời của mấy miếu tự, đến tận Thiên Long Thiền Viện xa xôi để bái sư, hắn quỳ suốt ba ngày ba đêm ngoài Bồ Đề đường, xong được Tịch Quang thiền sư nhận vào Bồ Đề đường, sau đó lại khảo nghiệm ba năm mới thực sự thu nhận, trở thành đệ tử nhập thất.
Hắn chưa từng hối hận về lựa chọn này, nếu không, với phúc duyên và tư chất của hắn chắc chắn không thể bước đến cảnh giới cao hơn.
“Tiểu An, ngươi….”
Tịch Quang thiền sư nâng tay lên ngăn lời tiếp theo của Nhất Niệm đại sư lại, mắt vẫn nhìn Tiểu An.
Gương mặt Tiểu An trầm lặng, không hề lay động.
Tịch Quang thiền sư thở dài:
“Đại đạo mênh mông, Phật hiệu vô hạn, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy?”
Tiểu An cúi mình:
“Đa tạ sư tôn ban thưởng pháp danh.”
Nếu không muốn rời xa hắn là khư khư cố chấp, vậy nàng tình nguyện coi đây là pháp danh, mãi mãi không đổi.
Tịch Quang thiền sư bật cười, thích suy nghĩ thông minh lanh lẹ này, nhưng sau lại thở dài, chấp mê mang đến đầy đau khổ. Sau đó hắn không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, cứ vậy phiêu diêu rời đi.
Chỉ để lại chúng tăng ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt Nhất Niệm đại sư vô cùng phức tạp mà đi lên hành lễ:
“Nhất Ý sư muội.”
Tiểu An cũng trả lễ:
“Nhất Niệm sư huynh.”
Tuy không có nghi thức gì, nhưng với Thiền tông nghiên cứu ‘trực chỉ nhân tâm, kiến tính thành Phật’ thì mấy hư lễ này vốn dĩ không quan trọng.
Phật tổ nhặt hoa, Già Diệp bật cười. Thầy trò hoà thuận.
Qua mấy lời vắn tát, danh phận được định ra.
Chúng tăng đều đứng dậy cáo lui, pháp hội cũng tuyên cáo kết cuộc.
Kỳ tài đầu tiên sau gần trăm năm nay đến từ Bách Gia Kinh Viện, cũng là người đầu tiên tìm ra phương hướng của tương lai. Đó chính là nơi cách Thanh Châu đến ba nghìn dặm, thánh địa của của Phật tu giả - Thiên Long Thiền Viện.
Sau khi tiễn tất cả cao tăng xong, Tiểu An cũng tạm biệt với Nhất Niệm sư huynh.