Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 604 - Chương 604: Lo Sợ

Chương 604: Lo Sợ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 604: Lo Sợ


Nhất Niệm đại sư đương nhiên biết nàng muốn đi đâu, hết cách chỉ đành khoát tay:

“Đi đi.”

Đến sư tôn còn không quản được, đã ngầm đồng ý lấy cho nàng một pháp danh, vậy sao mà hắn quản được đây.

Trên Vân Hư đảo, Lý Thanh Sơn nghe kể chuyện đã xảy ra thì im lặng một hồi rồi xoa đầu Tiểu An, cười nói:

“Nếu sau này ngươi muốn đến Thiên Long Thiền Viện tu hành, ta sẽ đi làm hoà thượng với ngươi, chẳng qua là làm một hoà thượng ăn rượu thịt với da^ʍ tăng thôi.”

Tiểu An lắc đầu:

“Không, ta đi với ngươi. Không muốn ngươi làm hoà thượng ăn rượu thịt với da^ʍ tăng.”

Lý Thanh Sơn nói:

“Vậy à. Vậy đến lúc ấy ta đi cùng ngươi đến Thiên Long Thiền Viện một chuyến, kiếm chút hời từ chỗ Tịch Quang thiền sư kia rồi tự làm ăn riêng là được rồi. Ta cũng đi tìm sư phụ học kỹ năng. Đến khi ấy, ta dựng một động phủ, ngươi làm một ngôi miếu bên cạnh. Thế nào, vẹn cả đôi đường.”

Tiểu An dịu dàng đáp:

“Được.”

Đó là tương lai của họ, không có gì đáng phiền muộn cả.

...

Đêm đã khuya, hai người nằm ngửa mặt nhìn trần nhà. Cùng nhau lắng nghe tiếng tuyết rơi bên ngoài, đều cảm thấy trong lòng yên bình vô cùng.

“Đúng rồi, ngươi cảm thấy vị Hàn tỷ tỷ kia thế nào?”

Lý Thanh Sơn xoay người nằm nghiêng.

“Hàn tỷ tỷ?”

Tiểu An nghi hoặc quay đầu, đôi mắt trong đêm đen hơi sáng lên.

“Chính là Hàn Quỳnh Chi ấy.”

“Bằng một trăm phàm nhân.”

Tiểu An thản nhiên nói.

“Ta không bảo ngươi ăn nàng, thôi quên đi, con nít, nói ngươi cũng không hiểu đâu.”

Lý Thanh Sơn cạn lời, nằm thẳng lại.

Tiểu An lại ghé vào bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm….

“Được rồi, ta nói ngươi nghe.”

Lý Thanh Sơn giơ tay đầu hàng, nói chuyện tối nay cho nàng nghe.

“Ngươi thích nàng sao?”

Mắt Tiểu An nháy nháy mấy cái:

“Có một chút.”

Lý Thanh Sơn nhún vai, Hàn Quỳnh Chi là một nữ tự không tệ, tuy không có tình cảm gì quá đỗi sâu đậm, nhưng chung sống lâu dài nên tự nhiên mà có thôi. Cha mẹ kiếp trước lẫn cha mẹ kiếp này của hắn chẳng phải cũng như vậy sao, cũng chẳng phải ngôn tình, không nhất thiết phải yêu đến ngươi sống ta chết vậy.

“Ngươi muốn cưới nàng sao?”

Theo ký ức của nhiều lần sống lại, đặc biệt trông ngóng Lý Thanh Sơn rất nhiều, Tiểu An đã không còn quá xa lạ với chuyện này, chỉ là nàng không ngờ chuyện này cũng sẽ xảy ra với hắn, khiến nàng cảm thấy khϊếp sợ vô cùng.

“Không không hẳn, có thể thôi.”

Lý Thanh Sơn ngượng ngùng sờ mui, cảm thấy bản thân cứ như người cha muốn tái hôn sau khi ly dị vậy, còn đang cầu xin sự đồng ý từ con gái vậy, khí phách tuỳ ý bình thường cũng không dám lộ ra chút nào.

Hắn tự nhận không phải tình chủng như kiểu Hoa Thừa Tán, hắn cũng không phải dạng si tình bất hối như Đạo Đạo, có lẽ đời này hắn cũng không cảm nhận được, đời trước khi còn trẻ cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng ở kiếp này sớm đã bị mười mấy năm sinh sống vất vả mài mòn hết rồi, chỉ còn lại những thứ đơn giản thẳng thắn nhất thôi.

Tiểu An bỗng nhiên không vui vẻ được nữa, nàng xuống khỏi người Lý Thanh Sơn, xoay lưng qua.

“Ơ, làm sao vậy?”

“Ngươi vui là tốt rồi.”

Tiểu An nghĩ sau này Lý Thanh Sơn cũng sẽ giống như trong sách, sớm tối đều dính chặt lấy nữ nhân kia, chỉ sợ không có thời gian tiếp nàng nữa, nghĩ vậy lại thấy đau lòng.

Lý Thanh Sơn xoay người nàng lại, thấy mắt nàng đỏ ngầu, nước mắt liên miên thì cảm thấy bản thân như đã làm ra một chuyện gì đó khiến thiên hạ đều căm ghét vậy, hắn có hơi luống cuống tay chân.
“Ta cũng không chắc chắn sẽ lấy, ngươi không thích thì thôi vậy.”

Tương lai, cũng không đơn giản như vậy.

...

Hơn mười ngày sau, trong động phủ bế quan dưới nền đất trên Thanh Minh đảo.

Một giọt mồ hôi lăn dài theo gò má, chảy xuống dưới cằm rồi đáp xuống nền đất ẩm ướt.

Lý Thanh Sơn quỳ trên mặt đất, tóc dài buông xuống che khuất cả gương mặt.

Cả người hắn như từng con long xà đang vặn vẹo, như đang nhận lấy gánh nặng ngàn quân. Máu đỏ nhập vào làn da nhưng lại lộ ra màu đen. Miệng mở to để lộ răng nanh lớn. Trên trán nhô lên hai khối nhưng có hai chiếc sừng chuẩn bị đâm ra.

Lý Thanh Sơn bỗng đứng thẳng dậy, hắn gầm lên giận dữ, song trưởng hướng ra ngoài triển khai tận lực, hắn giống như đang cố giãy ra khỏi xiềng xích vô hình.

“Hô.”

Tiếng hít trở nặng nề của hắn lại ngập tràn thoải mái không gì sánh bằng.
“Hô.”

Một động tác này của hắn làm nổi lên cuồng phong gào thét, lay động trong động phủ khiến vạt áo cũng mái tóc Tiểu An bay lên.

Lý Thanh Sơn đứng dậy, màu da đã dần trở lại bình thường, kết cấu cơ thể cũng trở nên bình thường, chỉ là hình như cơ thể có cường tráng lên chút ít, cứ giống như tượng tạc từ cẩm thạch.

Trải qua thời gian khổ tu này, đặc biệt là đan dược đổi được từ kinh thạch gần như đã bị hắn ăn hết sạch, cuối cùng hắn cũng luyện được đến cảnh giởi Ngư Ma Đại Lực Quyền tầng ba.

Tuy mỗi khi tiến lên một bước đều cần có tài nguyên, đều cần nhiều hơn nữa. Nhớ ban đầu tu được tầng thứ nhất, chỉ là uống rượu uống rượu dưỡng thân thể là xong. Nhưng khí lực với sự tăng lên của khí lực, càng tăng càng mạnh.

Đặc biệt là lực lượng, quả thực là tăng lên gấp bội. Tuy bị linh quy yêu đan áp chế nhưng hắn vẫn cảm thấy sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể đang bốc lên, như muốn xông ra.
Hắn đổi một bộ quần áo khác, nói với Tiểu An rằng:

“Đến lúc đi xem xét Binh gia, thử nghiệm thành quả tu hành rồi.”

“Để ta giúp ngươi.”

Tiểu An lấy ra Kim Cương châu, kim quang phóng lớn, hiển hiện kim thân, chân thực hơn khi xưa nhiều, cứ như có một người bằng vàng đứng ở đó chứ không phải là một pho tượng màu vàng.

Bình Luận (0)
Comment