Chương 605: Xuất Quan - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 605: Xuất Quan
Trong khoảng thời gian này, nàng lĩnh hội từ pháp hội cũng làm một lượt lĩnh ngộ quy nạp. Bởi vì có Nhất Niệm đại sư bên cạnh nên mới chỉ dùng hai ba đoá đài sen màu đen kia thôi, trong mấy lần này cuối cùng cũng có được cơ hội tu hành, lại dùng thêm bảy tám đoá để tăng nhanh tu vi.
Dải băng màu vàng tung bay, hoá thân của kim cương nhanh chóng đến trước mặt Lý Thanh Sơn, cự kiếm trong tay kim cương đánh xuống mạnh mẽ.
“Cũng được.”
Lý Thanh Sơn cầm cự kiếm trên tay.
Lần này bế quan, ngoại trừ một khoảng thời gian sợ yêu khí tiết ra ngoài thì thực ra cũng không cần thiết phải bế quan. Chỉ là để dỗ nàng vui vẻ, xem như bù đắp vất vả trong thời gian nàng bị nhốt trong pháp hội.
Thấy nàng còn chút lưu luyến không rời, vậy lại ở thêm một thời gian nữa cũng được, cũng tiện thể tu luyện Bác Thương Hải còn chưa kịp nghiên cứu kia một chút.
Hai người đều tự tu hành, thỉnh thoảng có dừng lại đối chiến một hồi, vui đùa một chút, thời gian cứ chầm chậm trôi đi.
Lý Thanh Sơn ốn đã tính bế quan thêm mười ngày nửa tháng nữa là được, nhưng vừa mới bắt đầu tu hành bộ chiến kỹ này đã không tự chủ được mà nhập vào trong dó, bị thuật hợp kích thể khí ảo diệu vô song trong đó làm cho rung động, không tự chủ mà chìm sâu vào trong đó.
Kể cũng lạ, từ trước đến nay, ngộ tính của hắn với các loại công pháp đều khá bình thường nhưng lĩnh ngộ với chiến kỹ lại như thiên tài vậy.
Tiểu An cũng có thu hoạch, từng hạt sen đen trong đài sen màu đen cũng lần lượt dùng đến, chúng hoá thành ngọn lửa, dung nhập vào cốt cách, cô đọng thành một tràng hạt đầu lâu.
Thấm thoắt đã qua một tháng, cửa động phủ lại chầm chậm mở ra.
Lý Thanh Sơn ra ngoài, hắn vươn thắt lưng, nhìn xuống dưới.
Lúc này, động phủ mà họ bế quan đã không còn ở tầng chót nữa, nơi dó đã bị Hoa Thừa Tán chiếm cứ. Thời gian lâu vậy rồi, không biết hắn tu luyện ra sao.
“Đi thôi.”
Lý Thanh Sơn ôm Tiểu An, đạp từng bước lên khoảng không trước mặt,
Lúc này không hề ngưng tụ thành mây mà dưới chân hắn lại hiện ra lam quang như gợn sóng, hắn cứ như giẫm lên lò xò vậy, vọt thẳng lên trời.
Bác Thương Hải? Đạp Lãng Thức.
Ngưng nước thành hình, mượn nước tạo lực, tốc độ nhanh hơn cưỡi mây đạp gió nhiều, hơn nữa độ linh hoạt cũng tăng lên nhiều, cứ như có thể đi lại trên trời xanh.
Dưới nền đất, chỉ thấy không trung toàn sắc xanh, mặt trời chói lọi, tuyết đọng tan hết, cảnh xuân rực rỡ.
Lý Thanh Sơn lại đạp về sau một bước, vèo một cái vọt về phía Vân Hư đảo.
Trong khoảng thời gian này, nguyện lực tích luỹ trong đại diễn thần phù đã lên một tầm cao mới, tuy không thể tận mắt chứng kiến nhưng hiệu quả mà quyển sách bức tranh này mang lại cũng không tệ, hơn nữa quả nhiên cái tập sách vẽ mỏng mỏng kia của hắn còn tốt hơn, có thể thoải mái biến hoá nhân vật bên trong ra.
Nhưng vẫn chưa đủ, cần phải mạnh hơn thì mới có nhiều cơ hội. Lúc ra ngoài phải lấy mấy bức tranh là chút tuyên truyền, khiến cho hư ảo biến thành chân thật.
---
Lý Thanh Sơn gào thét băng qua bóng người phía chân trời, hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Một đám đệ tử Nông gia đang canh tác trong ruộng ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời mà chỉ chỏ.
“Nhìn kìa, kia là cái gì?”
“Rất giống Lý Thanh Sơn!”
Các đệ tử Nông gia đều khâm phục một hồi, trong con ngươi là sự hâm mộ không nói nên lời, trong lúc vô tình, Lý Thanh Sơn cũng trở thành một nhân vật nổi tiếng ở Bách Gia kinh viện, từ kẻ địch cho đến những mối quan hệ thân thiết ngày thường của hắn cũng đều là nhân vật danh tiếng vang dội.
Gần đây lại còn có tin đồn gia chủ Binh gia Hàn An Quân có ý chọn Lý Thanh Sơn làm con rể, gã vị sư tỷ của Pháp gia của hắn. Trong vòng một năm ngắn ngủi, hắn từ một đệ tử Tiểu Thuyết gia mất mặt nhất mà đi được đến bước này, quả thật là nhân vật truyền kỳ đối với tu hành giả có cùng xuất thân bình dân.
“Này, Lý Long, kia chẳng phải là đồng hương của ngươi hay sao?”
Lý Long chân trần đứng ở trên một mảnh ruộng nước, xếp những cây mạ xanh xanh thật ngay ngắn, nơi này không phải Trường Sinh đảo, mà là hòn đảo Nông gia chuyên dùng để trồng trọt thu hoạch, phân chia cho đám đệ tử mới vào, Lý Long cũng có được một mảnh ruộng của mình.
Hắn ngước đầu lên nhìn theo quỹ tích màu lam nhạt kia, cho đến khi nó biến mất ở trên bầu trời. Hắn nhớ sư phụ từng nói người kia chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật tài ba, nhưng e rằng ngay cả sư phụ cũng không ngờ người kia lại có thể đạt tới mức này nhỉ!
Hắn cúi đầu cười nói:
“Đúng vậy, hắn chính là đại anh hùng của Ngọa Ngưu thôn bọn ta đó.”
Trong cuộc sát hạch vào mùa xuân năm ngoái, thuộc tính Mộc của hắn đạt Ất hạ, thông qua khảo hạch của Nông gia, trở thành một đệ tử Nông gia.
Nhớ lúc đầu, Lý thôn trưởng vì không muốn nhi tử mình tiếp tục với nghề nông, nên mới để hắn đến Thiết Quyền Môn luyện võ. Không ngờ rằng, cuối cùng vẫn phải về với ruộng đất. Nông gia đúng là rất hợp với loại đệ tử có tư chất bình thường, lại không có bối cảnh như hắn.
Cây có linh tính được trồng ra có thể thay thế đan dược, cải thiện thể chất của con người một xíu, có thể trao đổi với các sư huynh đệ khác xem nên trồng cái gì ăn cái gì, nếu còn thừa thì cũng có thể bán để đổi lấy linh thạch.