Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 606 - Chương 606: Thay Đổi

Chương 606: Thay Đổi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 606: Thay Đổi


Cuộc sống ở Nông gia đơn điệu và khô khan hơn so với những gia khác. Loại bỏ cỏ dại, dùng chân khí ôn dưỡng mỗi một cây mạ, cứ lặp đi lặp lại như thế như một vòng tuần hoàn. Rất nhiều người cảm thấy chán, thường xuyên muốn gọi bạn gọi bè đi Thanh Hà phủ vui chơi một phen, vị thiếu môn chủ của Thiết Quyền Môn cũng đến mời Lý Long mấy lần.

Nhưng Lý Long đều từ chối, hắn còn phải trả lại một trăm viên linh thạch cho Lý Thanh Sơn, còn phải nộp linh thạch một năm, càng phải cố gắng tu hành, tránh để học phí tăng gấp đối, không được phép lười biếng chút nào.

Dần dần, vị thiếu môn chủ kia không đến nữa. Một ngày từ sáng đến tối của hắn, ngoài nghe giảng bài ra thì chỉ cắm mặt cắm mũi vào ruộng đất, đầu vừa chạm gối là ngủ ngay, bị loại áp lực nặng nề kia đè ép đến mức không thở nổi.

Nhớ tới trận hạn hán lớn năm còn bé, hắn theo phụ thân đi mười mấy dặm để gánh nước, gánh được nước về, vừa đổ ra thì chớp mắt đã sạch bách rồi, tình hình kia thật sự khiến người ta tuyệt vọng, đến cuối cùng, tay chân đều bị cọ sát ra toàn là bọng máu.

Gia gia từng cảm thán rằng, làm ruộng chính là tranh đấu với trời. Đúng, tranh đấu với trời, đây cũng không phải chỉ là đặc quyền của tu hành giả!

Có lẽ vì đời đời kiếp kiếp đều là nông phu, dòng máu nông phu chảy trong cơ thể hắn, cho nên hắn dần cảm thấy vui sướиɠ hơn bao giờ hết khi làm công việc thuở sơ khai này. Nhìn cây mạ lớn lên khỏe mạnh từng ngày, vào lúc hắn dùng chân khí ôn dưỡng nó, dường như chúng nó cũng đang ôn dưỡng hắn.

Trong lúc vô tình, tu vi Luyện Khí của hắn đã đột phá ranh giới Luyện Khí của nhân vật giang hồ tầm thường, vượt qua Nghiêm hộ pháp, đạt đến Luyện Khí tầng thứ ba.

Ngày đó, hắn vui mừng nằm sấp trên mặt đất khóc một lúc, nước mắt rơi vào trong ruộng, rồi hắn lại nghĩ tới cảnh mình vui sướиɠ nhảy nhót trong cơn mưa to sau khi đợt hạn hán kia kết thúc, đó là sự vui sướиɠ mà không phải đến Vân Vũ lâu ngủ với một cô nương là có thể so sánh được.

Từ sau ngày hôm đó, lòng hắn đã kiên định, hắn không đi xem buổi biểu diễn công khai miễn phí của Nhạc gia, cũng không xem Lý Thanh Sơn khiêu chiến đệ tử Binh gia. Cho đến hôm nay, hắn chợt phát hiện mình đã không còn ghen tị với Lý Thanh Sơn.

Một đệ tử Nông gia nói:

“Sắp đến ngày khảo hạch rồi, nghe nói hắn am hiểu Linh Vũ thuật, sao ngươi không nhờ hắn tưới nước giúp ngươi.”

Nông gia cũng có cách so tài của Nông gia, đó là xem ai quản lý mùa màng tốt, người thắng sẽ nhận được một vài phần thưởng.

Lý Long vỗ vỗ tay lên trên ruộng, cười nói:

“Để ta đi hỏi hắn, xem hắn có rảnh hay không?”

Một năm qua, hắn chưa bao giờ đi tìm Lý Thanh Sơn lần nào, trong lòng hắn có cảm giác tự ti loáng thoáng, càng không muốn để người khác nghĩ hắn muốn dựa vào người kia. Cho đến hôm nay, không còn ghen tị thì tất nhiên cũng không có tự ti, hơn nữa, cuối cùng hắn cũng có thể báo đáp đôi chút ân tình ngày trước rồi.

Gặp lại vị đồng hương này, Lý Thanh Sơn gần như không thừa nhận quen biết luôn, người kia có khuôn mặt ngăm đen, hai tay thô ráp, dáng vẻ quê mùa, làm gì còn giống nhân tài xuất chúng hăng hái ngày xưa của Ngọa Ngưu thôn, đôi mắt ôn hòa cũng toát lên khí chất khác hoàn toàn trước đây.

Lý Long nhìn Lý Thanh Sơn mà cũng có cảm nhận tương tự, người này giờ điềm tĩnh tự tin, lên mặt vênh váo. Cái tên Thanh Sơn từng người trong thôn cười nhạo rất nhiều năm, hiện tại mới cảm nhận được ý tứ hàm xúc của cái tên này.
Lý Long lấy một túi linh gạo ra:

“Cái này do chính ta trồng, ngươi nếm thử xem! Ta chưa gom đủ linh thạch, nếu ngươi không vội thì thêm khoảng một năm nữa là đủ.”

“Không vội, dăm ba năm nữa cũng không sao, dù sao ngươi cũng có chạy mất được đâu.”

Lý Thanh Sơn mở túi gạo ra nhìn, toàn là gạo trắng loáng, hạt nào hạt nấy đều to cỡ hạt lạc, linh khí tỏa ra mùi thơm ngát, hắn lập tức khen:

“Gạo tốt, ta thấy chỗ gạo này có thể quy ra năm mươi viên linh thạch, nếu ngươi đưa được thêm ba túi nữa thì coi như chúng ta thanh toán xong nợ nần.”

“Sang năm đi, chỗ còn lại không để ăn thì cũng là bán!”

Lý Long gật đầu biết ơn, không phải vì linh thạch mà là vì tôn trọng. Ánh mắt hắn lướt qua một mảnh rừng trúc rộng lớn của Vân Hư đảo:

“Mảnh đất này thật là đáng tiếc, còn có...những cây măng này.”
Chung quy số lượng ruộng đất Nông gia chia cho mỗi đệ tử cũng có hạn, mà hiện tại, làm gì có ai có diện tích đất nhiều hơn Tiểu Thuyết gia ở trong Bách Gia này.

Vì là một trong những đảo chủ, nên Vân Hư đảo là một mảnh linh địa thượng hạng, đương nhiên tốt hơn nhiều so với cái đảo mà Lý Long trồng lúa kia. Nếu trồng trọt ở nơi đây thì không cần quá tỉ mỉ, chỉ cần quản lý một chút thì hàng năm cũng thu hoạch được không ít. Nhưng cây măng mọc từ dưới đất mà lên này cũng rất giàu linh khí.

Lý Thanh Sơn càng ngày càng ý thức được rằng, Vân Hư đảo là một báu vật chân chính, tuyệt đối không thể nhường cho người bên ngoài:

“Nếu ngươi yêu thích thì khai hoang rồi trồng cái này cái kia là được rồi, những cây măng này thì cứ bẻ tùy thích, dù sao ta cũng không có thời gian trông coi.”
Tuy rằng hái linh măng có thể thay thế đan dược, nhưng tác dụng có hạn, đối với hắn thì chính là cái được không bù cái mất, còn không bằng đi theo Như Tâm học luyện đan thuật.

Bình Luận (0)
Comment