Chương 607: Cưới Nàng Đi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 607: Cưới Nàng Đi
Lý Long thật hối hận vì không đến Vân Hư đảo thăm hỏi sớm một chút. Vì không muốn chiếm lợi trắng trợn, cuối cùng hai người thỏa thuận với nhau, hắn bỏ công sức trồng trọt và hái măng, tất cả đều chia một nửa cho Lý Thanh Sơn.
Vừa giúp được đồng hương, lại vô duyên vô cớ có được nhiều thứ, Lý Thanh Sơn cũng rất vui vẻ. Dù hắn không ăn những thứ này, nhưng để cho Mã Lục khôi phục nguyên khí thì cũng không tệ.
Nhắc mới nhớ, kỳ ngủ đông của tên kia cũng sắp trôi qua rồi!
Vừa nghĩ như thế, Lý Thanh Sơn lập tức cảm thấy túi trùng bên hông rung rung một hồi, thế là hắn lập tức đồng ý yêu cầu giúp tưới nước của Lý Long.
“Ta còn có chút chuyện, ngươi đi về trước đi, chờ lúc sau ta lại qua đấy!”
Chờ Lý Long đi rồi, Lý Thanh Sơn mới thả Mã Lục ra, đưa túi linh gạo cho hắn ăn:
“Đừng có gấp, chờ chút nữa lại có măng để ăn, nhẫn nại thêm một hồi, chẳng mấy chốc ta sẽ dẫn ngươi trở về dưới lòng đất.”
Sau khi động viên Mã Lục trở về lại túi trùng bên eo, hắn đi sang chỗ Lý Long giúp thi triển Linh Vũ thuật vài lần, đợi lúc Tiểu An trở về sau khi giải quyết xong tình huống ở Phật gia, hai người lập tức cùng xuyên qua Long Xà đại trận, rời khỏi Bách Gia kinh viện.
Trước tiên đến Thanh Hà phủ thành, lần này Lý Thanh Sơn muốn mang theo những bức tranh của Chử Đan Thanh đi dạo khắp nơi, có thể thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ, kiếm chút công huân thì đương nhiên là không còn gì bằng.
Chấp sự thanh y phụ trách tuyên bố nhiệm vụ không dám sơ suất, lập tức lấy cuốn sổ nhiệm vụ ra cho Lý Thanh Sơn chọn.
Lý Thanh Sơn tỉ mỉ chọn, bỗng tình cờ nhìn thấy phía sau một nhiệm vụ được đánh dấu là đang tiến hành, người thi hành là Tiền Dung Chỉ, nên hỏi:
“Tiền Dung Chỉ trở về rồi sao?”
“Tiền đại nhân đã trở lại hai lần, lập tức nhận nhiệm vụ tiếp rồi đi ra ngoài.”
Ba lần chấp hành nhiệm vụ, đều hướng tới những nơi xa xôi cách xa phủ thành.
Lý Thanh Sơn thầm nghĩ: Nữ nhân này không chỉ tàn nhẫn với người khác, mà với bản thân cũng không kém chút nào, quả thực như đang tìm chết.
Chọn xong nhiệm vụ, Lý Thanh Sơn đang định rời đi thì chấp sự thanh y kia bỗng nói:
“Lý đại nhân, hiện tại Hàn đại nhân đang ở trên lầu.”
Ở thế gian này không có thứ gì có thể lan truyền nhanh hơn tin tức bát quái và lời đàm tiếu, tuy hai người trong cuộc còn mờ mịt, nhưng tin đồn đã lan truyền xôn xao trong Ưng Lang vệ, Hàn gia chọn rể cũng đâu phải việc nhỏ.
Lý Thanh Sơn nói:
“Hàn sư tỷ cũng ở đây sao? Vậy cũng phải đi thăm hỏi một hồi.”
“Lý đại nhân, ngươi cẩn thận chút, gần đây tâm trạng Hàn đại nhân rất kém.”
Lý Thanh Sơn biết hơn năm mươi phần trăm là chuyện này có liên quan đến mình, trong lòng cũng hơi áy náy, nên càng không thể không đi nói rõ.
Nắng xuân êm dịu, chiếu vào trong phòng.
Hàn Quỳnh Chi đang nhíu lông mày, ngồi ở vị trí xử lý công vụ của Hoa Thừa Tán, tóc ngắn ngang vai bị nhuộm thành màu vàng nâu, khuôn mặt cứ như là ngày đông xơ xác tiêu điều. Bất thình lình nàng nghe thấy tiếng gõ cửa, không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ lạnh lùng nói:
“Vào đi.”
Lý Thanh Sơn để Tiểu An chờ ở bên ngoài, tự mình đẩy cửa tiến vào:
“Hàn sư tỷ!”
Hàn Quỳnh Chi vừa nhìn thấy Lý Thanh Sơn, trong lòng lập tức bùng lên lửa giận. Sau đêm đó, nàng vốn tưởng quan hệ của hai người có bước tiến mới, chỉ chờ hắn đến tìm nàng, nhưng chờ mãi mà không thấy người, sau khi nghe ngóng mới biết hắn lại bế quan, nhưng lại không thèm nói với nàng một tiếng.
Khuôn mặt nàng lập tức như được phủ một lớp sương lạnh, quát lên:
“Đi ra ngoài!”
Lý Thanh Sơn than nhẹ một tiếng rồi lùi ra ngoài.
“Quay lại!”
Hàn Quỳnh Chi bỗng đứng dậy, nàng không ngờ hắn còn không thèm giải thích.
Lý Thanh Sơn nói:
“Còn chuyện gì sao?”
“Ngươi…ngươi làm ta tức chết đến nơi!”
Hàn Quỳnh Chi cắn môi, trong lòng chua xót, tình hình đêm đó vẫn còn hiện rõ ràng trước mắt, nàng chưa từng hạ thấp bản thân để lấy lòng một nam nhân nào, vậy mà lại bị đối xử qua loa ngạo mạn như này.
Lý Thanh Sơn thấy mà cũng không đành lòng, đây là nữ tử đầu tiên yêu hắn trong đời này kiếp này, hơn nữa trông nàng càng chân thực và đáng yêu hơn Cố Nhạn Ảnh xa tận cuối chân trời.
Nếu có thể, hắn cũng không muốn phụ bạc tình cảm của nàng, nhưng nếu vô duyên thì cũng không dây dưa nữa, chỉ có thể nói câu xin lỗi:
“Đi thôi, Tiểu An!”
Trên hành lang dài dằng dặc, Lý Thanh Sơn cay mày đi ở phía trước, Tiểu An đang theo sát phía sau bỗng giơ tay kéo ống tay áo của hắn.
…
Lý Thanh Sơn quay lại nói:
“Sao vậy?”
Tiểu An quay đầu nhìn về phía cánh cửa phòng vẫn đang mở:
“Nếu ngươi cưới nàng, chúng ta còn có thể ở cạnh nhau như bây giờ không?”
Lý Thanh Sơn hơi sững sờ, mỉm cười nói:
“Nếu ngươi không thích thì thôi.”
Tuy rằng cực kỳ không nỡ, nhưng nhận lúc còn chưa có tình cảm gì thì kết thúc mới dễ dàng, nếu tương lai có tình cảm thì phiền phức rồi, điều này cũng là vì tốt cho nàng!
“Ngươi cưới nàng đi!”
Tiểu An buông ống tay áo của hắn, kìm nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng. Đây là điều hắn hằng mong muốn, cũng là lựa chọn tốt nhất đối với hắn, còn có thể bái vị Hàn đại tướng quân kia làm sư phụ, vậy sao nàng có thể trở thành vật cản đường của hắn đây?