Chương 608: Đánh Nổ Đầu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 608: Đánh Nổ Đầu
“Ngươi nói thật chứ?”
“Thật!”
“Tương lai mà hối hận là muộn đấy.”
Chưa kể đến hậu quả của việc bội tình bạc nghĩa là gì, riêng thay đổi thất thường đã không phải tính cách của hắn.
“Không hối hận.”
Nhìn Lý Thanh Sơn biến mất ở trước cửa, cuối cùng Hàn Quỳnh Chi không nhịn được nữa, gục xuống bàn khóc nức nở, Lý Thanh Sơn, ngươi là tên khốn nạn! Hàn Quỳnh Chi, ngươi thật vô dụng! Chẳng qua chỉ là một nam nhân mà thôi!
Đột nhiên nàng cảm thấy trên đầu ấm áp, ngẩng đầu lên lập tức đối diện với đôi mắt của Lý Thanh Sơn.
Dù Lý Thanh Sơn lòng dạ sắt đá, cũng không dễ dao động vì tình cảm, nhưng không ngờ nữ tử ngang ngược độc đoán này cũng có lúc yếu đuối như vậy, mà lại còn là vì hắn. Nếu bỏ qua, há chẳng phải là chuyện hối hận cả đời, chỉ muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng.
“Ngươi quay lại làm gì?”
Hàn Quỳnh Chi đẩy tay Lý Thanh Sơn ra, hoảng loạn lau nước mắt trên mặt.
“Xin lỗi…”
Lý Thanh Sơn vừa mới nói xong hai chữ, Hàn Quỳnh Chi đã nắm chặt lấy cổ tay hắn:
“Ngươi!”
Cứ như sợ rằng vừa buông tay ra thù hắn lại đi mất không thấy bóng dáng, khi mà hai người ở chung, hắn cảm giác nàng thực sự yếu thế đến đáng thương.
Nhưng cũng khiến người ta vô cùng thương xót, Lý Thanh Sơn nắm chặt tay nàng, dịu dàng nói:
“Yên tâm đi, ta không rời đi nữa.”
“Ai thèm!”
Hàn Quỳnh Chi quăng một hồi cũng không quăng ra được:
“Ngươi đi đi. Đừng ở đây làm phiền ta.”
“Ngươi chờ ta trở lại được không?”
“Chờ ngươi làm gì thế?”
“Cảnh xuân tươi đẹp, thời tiết rất thích hợp để dạo chơi bên hồ.”
Lý Thanh Sơn cười nói, gạt bỏ được nỗi lo lắng cuối cùng ở trong lòng nên tâm trạng hắn cực tốt, lập tức chủ động, nếu muốn coi nàng là bạn lữ thì phải cố gắng ở bên nhau chứ!
Tâm tình của Hàn Quỳnh Chi hoàn toàn bị hắn quấy nhiễu, lúc thăng hoa lúc tụt dốc, trong chốc lát không nói nên lời.
“Được, ta coi như ngươi đã đồng ý nhé.”
Lý Thanh Sơn tự quyết định, nhìn thấy đôi môi hồng hào như trái anh đào của nàng mà muốn hôn tạm biệt một cái, chỉ sợ sẽ dọa nàng sợ nên đổi thành sờ gò má nàng, sau đó mới xoay người rời đi.
“Ngươi, trở về sớm một chút.”
Hàn Quỳnh Chi không nhịn được mà bật dậy.
Lý Thanh Sơn ngoái đầu nhìn lại, thấy mặt nàng vẫn còn sót lại vài vệt nước mắt, tóc ngắn ngang vai hơi rối, khuôn mặt tươi cười khó nén sự vui mừng, dù e lệ rụt rè nhưng vẫn nhìn thẳng vào hắn, đó là sự chân thành không hề che giấu nổi.
Trong chốc lát, thực sự đáng yêu tột cùng, suýt chút nữa Lý Thanh Sơn đã thay đổi quyết định thành: Bây giờ đi dạo chơi bên hồ đi!
“Được, Quỳnh Chi.”
Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ rồi đóng cửa phòng lại.
Hàn Quỳnh Chi ngồi cắn môi ngẩn người ở đó một lúc, nhưng cũng không kìm nén được nụ cười nơi khóe môi, không nhịn được mà bật dậy xoay tròn một vòng, chậm rãi quay người về phía cửa sổ, quả đúng là cảnh xuân tươi đẹp, lòng nhịn không được mà chờ mong.
Tùng tùng tùng, vài tiếng gõ cửa vang lên, Hàn Quỳnh Chi vội vàng lau nước mắt trên mặt, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng.
Một chấp sự thanh y run rẩy đi tới:
“Hàn đại nhân, ta xin nghỉ một ngày, nương của ta…”
“Được, duyệt.”
Chỉ một phút sau, khắp tòa lầu đều đồn rằng, cuối cùng thời kỳ gắt gỏng của Hàn đại nhân cũng trôi qua. Vị Lý đại nhân kia thực sự mang đến tác dụng kỳ diệu, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vị chấp sự quản lý sổ nhiệm vụ còn được phong là công thần.
…
Trên đám mây giữa bầu trời, Tiểu An nhìn khuôn mặt tươi cười của Lý Thanh Sơn mà bĩu môi, hừ, có cần vui mừng đến thế không?
Cứ như Lý Thanh Sơn nghe được tiếng lòng của nàng, mà quay sang nhào nặn khuôn mặt nàng:
“Chờ ngươi lớn thì ngươi sẽ hiểu.”
Tiểu An vừa ngạc nhiên lại hơi chờ mong, nói:
“Ta lớn thì ngươi cũng cưới ta sao?”
Lý Thanh Sơn đáp:
“Thôi nào, ta không muốn bị các hòa thượng của Thiên Long thiền viện truy sát đâu, đấy là nơi nổi tiếng cùng với Tàng Kiếm cung đấy.”
Kết cục của việc cưới nữ đệ tử thiên tài của họ là gì, nghĩ thôi cũng thấy khủng bố rồi.
“Ta không chịu!”
“Ngươi không chịu thì cũng hết cách rồi, đàng hoàng làm công việc ni cô rất có tương lai này đi!”
Lý Thanh Sơn cười hì hì.
Dưới thế tiến công “ngươi không đồng ý ta khóc cho ngươi xem” của Tiểu An, Lý Thanh Sơn đành phải giơ tay đầu hàng:
“Được được, cưới cưới!”
Tiểu An bỗng vui vẻ lên, nhưng rồi lại đau đầu:
“Nhưng nếu họ thực sự đến quấy rối, vậy phải làm sao mới được?”
Lý Thanh Sơn thấy nàng thực sự nghiêm túc suy nghĩ thì lập tức giương cánh tay cường tráng ra, cười nói:
“Vậy thì ta sẽ đánh nổ đầu trọc của họ!”
“Vậy ta giúp ngươi!”
Tiểu An cũng cảm thấy ý tưởng này không tệ, còn chưa chính thức gia nhập Thiên Long thiền viện, mà nàng đã bắt đầu nghĩ làm sao để khi sư diệt tổ, phản bội sư môn.
Trên cánh đồng màu mỡ bên dưới xuất hiện một tòa thành nho nhỏ, Lý Thanh Sơn lấy bản đồ ra đối chiếu, đã đến trạm thứ nhất.
Giờ đang giữa trưa nhưng thời tiết vẫn hơi lạnh, trên đường chẳng có được mấy đốm người nhỏ lẻ tẻ, chỉ có một đám hài tử đuổi bắt cười đùa không biết mệt, nhưng bị quát một trận vì quấy rầy giấc ngủ trưa của người khác, bị đuổi sang một bên.