Chương 609: Một Công Đôi Việc - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 609: Một Công Đôi Việc
“Cẩu tặc Thanh Lang bang ở đâu!”
Trong giây lát, một tiếng quát to đánh thức người toàn thành khỏi mộng đẹp, mọi người dồn dập đi ra khỏi nhà để xem rõ ngọn ngành, xem tên nào chán sống tìm Thanh Lang bang gây phiền phức.
Thanh Lang bang chủ đang mời mấy vị bằng hữu chốn sơn lâm ăn cơm, khuôn mặt đã nhuốm ba phần men say, đột nhiên nghe thấy câu này nên toàn thân chấn động, giận tím mặt:
“Có người đến kết thù, các huynh đệ đi bắt tên kia, cho ta gặp hắn.”
Ba mươi, bốn mươi hảo hán của Thanh Lang bang nối đuôi nhau đi ra, bày thế trận ở trước cửa, Thanh Lang bang chủ ngồi trên ghế thái sư ở chính giữa.
Hai bên phố lớn đã có không ít người ngó dáo dác, mấy bạn nhỏ còn trừng to hai mắt nhìn, chỉ thấy một bóng người không cao lắm bước qua khói bụi, chậm rãi bước tới trên phố lớn thẳng tắp.
Thanh Lang bang chủ nheo mắt lại, lập tức thấy rõ bóng người kia là một hài tử mười một mười hai tuổi, đầu đội nón cỏ lớn vành rộng, trên thân mặc áo bông rách đầy miếng vá, tay cầm một cây bút lông.
“Hóa ra là một tiểu hài tử!”
“Điên rồi sao?”
Nhưng ánh mắt của hài tử đột nhiên thẳng tắp, có đứa vội vàng lấy một quyển tập tranh ra, cúi đầu xem bức họa rồi lại ngẩng đầu nhìn người, lặp lại vài lần như thế rồi miệng từ từ mở lớn.
Thanh Lang bang chủ thì thả lỏng đôi lông mày cau chặt, còn tưởng là nhân vật tài ba gì, hóa ra là một hài tử bị điên, chỉ là tiếng hét lớn lúc này vẫn làm hắn hơi để ý.
“Ngươi là thứ gì, dám đến Thanh Lang bang ta gây chuyện!”
Hài tử kia giòn giã lên tiếng:
“Thanh Lang bang, các ngươi gieo vạ cho bách tính, không thể chết tử tế được, hôm nay ta muốn giúp đỡ chính nghĩa, trừ hại cho dân!”
Đám người Thanh Lang bang cười ha hả, đám bằng hữu thổ phỉ của Thanh Lang bang chủ nói:
“Bang chủ phí lời với nó làm gì, dạo này miệng ta nhạt như nhai sáp rồi, khoét tim nó ra cho ta nhắm rượu đi!”
Tên kia nói xong còn liếʍ đôi môi đỏ tươi, vì thích ăn tim người, đặc biệt là tim hài tử nên hắn được người giang hồ gọi là Thực Tâm Quỷ, cũng là một cao thủ hạng nhất hung ác có tiếng.
Thanh Lang bang chủ vung tay lên:
“Bắt nó!”
Lập tức có hai tên tiến lên.
Hài tử kia lấy một cuộn tranh từ sau lưng ra, tay hơi run lên, đó là bộ “Mãnh Hổ xuống núi”.
Một tiếng gào vang lên, chỉ thấy một con cự hổ nhào ra, hai chân trước đè hai tên Thanh Lang bang, móng vuốt như lưỡi đao cong lên phanh ngực mổ bụng bọn chúng, sau đó mãnh liệt vồ về phía Thanh Lang bang chủ.
Con cự hổ này hung mãnh gấp mười con hổ bình thường, nó nhào vào đám người Thanh Lang bang không khác gì hổ gặp bầy dê, đại khai sát giới.
Sự sợ hãi đọng lại trên gương mặt của mỗi một người thấy cảnh này, chỉ có đám hài tử bùng lên tia sáng mừng rỡ trong mắt.
“Là hắn, là hắn, chính là hắn!”
…
Thực Tâm Quỷ liếc mắt thấy con cự hổ nhào ra từ trong bức tranh thì lập tức sợ hãi đến mức mô hôi lạnh ướt sũng người, hiển nhiên chiêu này không phải là thủ đoạn của đám phàm nhân nữa rồi, mà là của tu hành giả trong truyền thuyết, người giang hồ có mạnh hơn nữa thì cũng không thể mạnh bằng tu hành giả.
Hắn sử dụng khinh công, trèo tường vượt nhà nhanh chóng chạy trốn, nhưng vừa mới lướt qua hai mái hiên thì đã cảm thấy l*иg ngực trống rỗng, như là thiếu mất thứ gì đó, vừa cúi đầu nhìn, chẳng biết trên ngực đã xuất hiện một lỗ máu từ bao giờ, trái tim cũng không cánh mà bay.
Hắn mãnh liệt nghiêng đầu, lập tức thấy trái tim mình bị một nam tử nắm trong tay, máu me đầm đìa nhỏ xuống, bình sinh hắn từng ăn rất nhiều trái tim, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trái tim của mình, chỉ cảm thấy sự đau khổ tuyệt vọng không thể nói thành lời xông thẳng lên đầu.
“Lâu rồi ta chưa làm chuyện thế này, xem ra tay vẫn chưa bị cứng.”
Lý Thanh Sơn tiện tay vứt quả tim kia cho Tiểu An, Tiểu An thả Phần Thi Huyết Viêm ra, cả da lẫn xương của tên kia lập tức hóa thành ngọn lửa.
Lúc này, trận chiến giữa cự hổ và Thanh Lang bang cũng đã kết thúc, con cự hổ ở trong tranh kia không được coi là quá mạnh, trình độ cũng chỉ tầm Luyện Khí tầng thứ ba hoặc bốn, nhưng dùng để đối phó với một đám nhân vật giang hồ thì quả là chuyện dễ dàng.
Hiển nhiên bức tranh này cũng là một trong những bức Chử Đan Thanh vẽ cho hắn, tuy rằng nhân vật mà hắn biến ra có thể thi triển thủ đoạn tương tự với con cự hổ trong bức họa, nhưng vì để tiết kiệm nguyện lực cũng như là chuẩn bị cho trận chiến trong tương lai, hắn vẫn dùng nguyện lực để kích phát bức họa kia.
Lý Thanh Sơn lại lấy một bức họa từ trong túi Bách Bảo ra rồi quăng về phía không trung, vậy mà lại thi triển một bức họa trống không.
Bức họa trắng tinh kia lượn một vòng và cuốn hết tất cả thi thể vào bên trong, sau đó nó trở lại trong tay Lý Thanh Sơn, chỉ thấy trên bức họa vỗn trắng tinh lại xuất hiện mấy chục thi thể.
Bức họa này tương tự như túi Bách Bảo của Họa gia, chẳng những chứa được vật chết, hơn nữa còn có thể phong ấn trấn áp vật còn sống, vô cùng thú vị. Tạm tích cóp lại rồi đưa cho Tiểu An làm lương thực dự trữ, Quả thực là lo chuyện gϊếŧ rồi còn lo cả chuyện chôn, khác gì dịch vụ trọn gói đâu.
Hài tử đầu đội nón rơm kia cưỡi cự hổ rời đi, mọi người dồn dập đi ra khỏi nhà, nhìn Thanh Lang bang hoanh hành bấy lâu bỗng biến mất không sót một mảnh nào, nếu không phải còn dính chút máu trên đất thì quả đúng như một giấc mơ.
Đám hải tử vui sướиɠ đỏ cả mặt, chạy băng băng hôn hô đầy đường.
Lúc mới đầu, đám người lớn không biết vì sao bọn chúng lại vui vẻ như vậy, mãi đến tận khi có người chợt nhớ tới:
“Ồ, hài tử kia chẳng phải là người trên bức họa mà hai nha đầu nhà ta bắt ta đọc cho chúng nghe sao?”
“Lẽ nào, những gì được vẽ trên tập tranh kia là sự thật?”