Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 610 - Chương 610: Triệu Lăng Thư

Chương 610: Triệu Lăng Thư - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 610: Triệu Lăng Thư


Giữa bầu trời, Lý Thanh Sơn ngồi xếp bằng trên đám mây, cảm giác tốc độ Đại Diễn thần phù tụ tập nguyện lực nhanh hơn rất nhiều.

Nếu tin tưởng là một loại sức mạnh, vậy thì mọi người trong tòa thành bên dưới này đã dần dần tin tưởng vào một sự tồn tại hư ảo.

“Đi thôi, tới trạm kế tiếp!”

Lý Thanh Sơn đi dạo các nơi, tất cả các nhiệm vụ đều do hắn chọn lựa tỉ mỉ, số lượng nhiệm vụ nhiều mà phạm vi liên quan cũng rộng rãi, nhưng lại cực kỳ đơn giản, cơ bản đều lấy việc đánh nhau với nhân vật giang hồ làm mục tiêu chính.

Cũng không phải là hắn không hoàn thành được nhiệm vụ khó hơn, tin rằng trong số những Luyện Khí sĩ ở trình độ này, hiếm có nhân vật nào mà hắn và Tiểu An không đánh lại, nhưng mấu chốt là phải làm nổi bật nhân vật mà hắn viết ra, hơn nữa một khi liên quan đến Luyện Khí sĩ thì sẽ nhiều mối phiền phức hơn, hơn nữa lại còn tách rời khỏi nhận thức của phàm nhân nữa.

Hiện tại dù hắn có gϊếŧ cung chủ Tàng Kiếm cung, có khi các lão bách tính cũng không biết đó là ai! Gϊếŧ đám thổ hào thân sĩ hoành hành trong thôn, bắt nạt nam nhân chọc ghẹo nữ nhân mới là điều các lão bách tính thích nghe ngóng.

Dần dần, hình tượng một người thiếu niên anh hùng dần hình thành trong lòng đông đảo bách tính.

Đúng, thiếu niên, thiết lập ban đầu ở trong lòng Lý Thanh Sơn vốn là một hài tử loai choai, thế nhưng hài tử kia cũng dần lớn lên ở trong truyền thuyết, mỗi một lần nó xuất hiện thì đều có điểm gì đó khác, xuất hiện ở thế gian này bằng hình tượng ngày càng phù hợp với sự chờ mong của mọi người.

Mỗi một người dưới mái hiên đều đang bàn luận, những miếng vá trên y phục thiếu niên cũng theo đó mà nhiều lên hoặc ít đi, màu sắc đai lưng lúc đó lúc xanh, bút lông trên tay phải trước sau không đổi, nhưng tay trái thì lúc cầm sáo mục, lúc cầm hồ lô.

Dáng dấp cuối cùng của hắn là sự tổng hợp suy nghĩ của ngàn vạn lòng tin và nguyện vọng.

Cùng lúc đó, lượng nguyện lực mà Đại Diễu thần phù thu thập tăng lên theo cấp số nhân, mà thiếu niên anh hùng kia cũng càng ngày càng chân thực sinh động và mạnh mẽ.

Thậm chí con ngươi còn lóe lên vẻ thông minh không khác gì người sống, khiến Lý Thanh Sơn thầm khâm phục sự thần kỳ của pháp môn Tiểu Thuyết gia không thôi.

Đương nhiên, thiếu niên kia không có năng lực suy nghĩ độc lập, không được coi là người sống, chỉ được xem như máy móc mà thôi, vào lúc quan trọng thì nói vài lời thoại mang tính hình thức hóa, vẫn cần Lý Thanh Sơn điều khiển từ trong bóng tối tựa như điều khiển con rối.

Nhưng Lý Thanh Sơn cảm nhận được, thứ hạn chế hắn không còn là số lượng nhiều ít của nguyện lực, mà là cảnh giới của Đại Diễn thần phù.

Mà cảnh giới cao thấp của Đại Diễn thần phù thì lại bị hạn chế bởi tu vi Luyện Khí. Chỉ có cách vượt qua thiên kiếp, chuyển hóa chân khí thành linh khí thì mới có thể cấu trúc lại Đại Diễn thần phù lần nữa, có được uy năng mạnh hơn. Khi đó, nói không chừng thiếu niên kia thực sự có thể trò chuyện với người khác giống như một hài từ sống sờ sờ.



Trên đỉnh tòa tháp cao nhất trong thành, Triệu Lăng Thư dựng thẳng bàn tay, lạnh lùng nhìn bóng lưng cưỡi hổ đi xa, sau đó vươn người nhảy một cái, đôi cánh kim loại sau lưng lập tức giang rộng, bay lượn xẹt ngang bầu trời, trực tiếp đuổi theo.

Cuồng phong dấy lên vù vù, hắn từ trên trời giáng xuống, đáp ở trước mặt thiếu niên.

“Ngươi là ai, vì sao cản đường ta?”

Thiếu niên dùng vẻ mặt khoa trương nói ra lời thoại như diễn kịch nói.
Triệu Lăng Thư lạnh lùng nói:

“Ngươi là đệ tử của vị họa sĩ nào, dám học người khác hành hiệp trượng nghĩa, trừ hại cho dân? Những mánh khóe kia của ngươi lừa được phàm nhân, chứ không lừa được ta!”

“Ngươi là ai, vì sao cản đường ta?”

Thiếu niên vẫn dùng vẻ mặt khoa trương nói ra lời thoại như diễn kịch nói.

“Ngươi có biết người ngươi gϊếŧ ở Ngọc Đài sơn là người như thế nào của ta không?”

Lông mày Triệu Lăng Thư dựng đứng, hắn xuất thân từ hang ổ sơn tặc, phụ thân huynh đệ của hắn đều là sơn tặc. Vì hắn có thiên phú luyện khí, nên được chưởng môn đại bang phái lớn Lục Hợp hội danh chấn Thanh Hà phủ vừa ý, thu làm đệ tử, khổ cực tu luyện nhiều năm, hiện nay đã đạt Luyện Khí tầng thứ bảy.

Không ngờ khi áo gấm về nhà, lại phát hiện tất cả người thân của hắn đều đã chết không sót một ai.
“Ngươi là ai, vì sao cản đường ta?”

Thiếu niên lại dùng vẻ mặt khoa trương nói ra lời thoại như diễn kịch nói lần nữa.

Nếu Triệu Lăng Thư từng chơi game thì chắc chắn sẽ cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc. Hết cách rồi, từng trông thiếu niên này không khác gì người thật, thậm chí có thể thi triển những chiêu số cực kỳ lợi hại, nhưng đến cùng cũng không phải con người.

Vì chưa từng chơi game, nên Triệu Lăng Thư điên tiết rồi:

“Mấy người ngươi gϊếŧ lúc đó đều là người thân của ta! Ta muốn gϊếŧ chết ngươi!”

Xoạt! Trường kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, lượn lờ lao về phía cổ thiếu niên, uốn lượn tựa như tia chớp, như rồng bơi.

Triệu Lăng Thư như đã nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên đầu một nơi thân một nơi, hắn đến đây báo thù cũng không phải chỉ là phút bồng bột nhất thời, hơn nữa hắn âm thầm điều tra đã lâu, biết rằng tuy thiếu niên này có bản lĩnh của họa sĩ, nhưng vẽ là chuyện của vẽ, chẳng qua trình độ cũng chỉ tới Luyện Khí tầng thứ ba hay tầng thứ bốn thôi, hoàn toàn không đáng sợ.
Bình Luận (0)
Comment