Chương 611: Giun Dế - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 611: Giun Dế
Quả nhiên, thiếu niên kia chỉ đực mặt nhìn phi kiếm đâm tới, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Mắt thấy sắp báo được thù lớn, Triệu Lăng Thư cảm nhận được sự cô quạnh như tách khỏi thế giới, thân là tu hành giả, chắc chắn phải đi con đường cô độc, tạm biệt phụ thân, tạm biệt các huynh đệ, mong mọi người ở nơi chín suối hãy phù hộ cho ta!
Thế nhưng phi kiếm lại đâm vào không khí, thiếu niên biến mất không thấy tăm hơi, cự hổ thì bị nén lại thành một bức họa mỏng manh bay trên không trung, Triệu Lăng Thư nhìn mà ngẩn người.
“Này, ngươi có chuyện gì vậy?”
Một nam tử mặc thanh y dẫn theo một hài tử, chân đạp mây trắng từ trên trời giáng xuống, hét to về phía Triệu Lăng Thư.
Lý Thanh Sơn vừa mới phân thần và nói giỡn với Tiểu An vài câu, quay mặt một cái đã thấy phi kiếm gϊếŧ tới, thế là lập tức đánh tan nguyện lực, triệu hồi cự hổ.
Triệu Lăng Thư lạnh lùng nói:
“Hóa ra tất cả những thứ này đều do ngươi điều khiển ở phía sau sao?”
Tiểu An vẫn mắt nhìn xung quanh, tai nghe tứ phía rồi nói vài câu với Lý Thanh Sơn.
“Ta đã nói mà, dựa vào cái gì mà đám Ngọc Đài sơn cứt chó kia ngông cuồng như thế, hóa ra có ngươi chống lưng.”
Lý Thanh Sơn vừa hiểu được ngọn nguồn câu chuyện thì cả giận nói, hắn hơi ấn tượng về nơi đó, vì tất cả mười mấy nữ tử được cứu từ hang ổ trộm cướp đó ra đều bị chơi đùa không ra hình người, có người còn hóa điên hóa rồ.
Hắn chưa một lần thấy hào kiệt sơn lâm thay trời hành đạo, hành hiệp trượng nghĩa trong truyền thuyết bao giờ.
“Phàm nhân cũng giống như loài giun dế vậy, khó tránh khỏi số phận bị chơi đùa, bị gϊếŧ hại. Nếu ngươi thừa nhận, vậy thì đi chết đi!”
Tay Triệu Lăng Thư bấm kiếm quyết, phi kiếm lao tới như chớp điện.
Khí tức mà Lý Thanh Sơn tản ra chẳng qua chỉ là Luyện Khí tầng thứ bảy, hài tử bên cạnh hắn lại càng chỉ là phàm nhân mà thôi. Hắn có niềm tin tuyệt đối có thể gϊếŧ chết họ tại chỗ, tuy rằng chuyện hơi vượt khỏi dự đoán, nhưng tất cả vẫn nằm trong lòng bàn tay hắn. Mắt thấy Lý Thanh Sơn dùng tay đón phi kiếm của mình, hắn cười khẩy không dứt.
“Gãy cho ta!”
Lý Thanh Sơn tiện tay kẹp lấy phi kiếm:
“Ta thấy ngươi cũng như loài giun dế mà thôi!”
Triệu Lăng Thư liên tục thôi thúc phi kiếm, phi kiếm cũng rung không ngớt, nhưng vẫn không nhúc nhích gì ở trong tay Lý Thanh Sơn, giờ lòng hắn mới khϊếp sợ, biết mình gặp phải cường thủ, lại còn là luyện thể sĩ hiếm thấy. Cánh chim kim loại sau lưng hắn giương cao, bay lên trời, cũng may còn có đôi cánh sắt của Mặc gia được sư phụ ban thưởng cho này, có thể bay lượn trên không trung như thường, đứng ở vị trí bất khả chiến bại.
Chớp mắt một cái đã thấy Lý Thanh Sơn đạp không mà đến, tốc độ còn nhanh hơn cả phi kiếm, khiến hắn cực kỳ hoảng sợ.
Triệu Lăng Thư vừa lui nhanh vừa nói:
“Chúng ta cần gì đánh gϊếŧ lẫn nhau vì phàm nhân? Ta đã nghĩ thông rồi, từ khi ta bước vào tu hành đạo thì đã phải chấm dứt những thứ tình cảm thế tục này, không còn quan hệ gì với họ, còn phải cảm ơn đạo hữu giúp ta dứt bỏ. Tại hạ Triệu Lăng Thư của Lục Hợp hội, dám hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu là gì?”
“Đi chết đi, loài giun dế!”
Lý Thanh Sơn sử dụng Đạp Lăng Thức, đột nhiên tăng tốc, chỉ chốc lát đã tới trước mặt Triệu Lăng Thư, tay phải giương trong không khí như vuốt hổ, dễ dàng xuyên qua chân khí hộ thể của tên kia rồi cào nát da thịt xương ngực, nắm chặt lấy quả tim nóng bỏng kia, thuận lợi móc ra.
Chiêu Hổ Ma Đào Tâm này, dùng để đối phó với tu hành giả lại có một loại đặc sắc khác.
“Vậy mà ta lại chết ở đây!”
Đồng tử của Triệu Lăng Thư đột nhiên giãn ra:
“Tu hành đạo của ta vừa mới bắt đầu…”
Hắn dùng chút khí lực cuối cùng bóp nát phù lục cầu viện.
Thi thể thì đưa cho Tiểu An làm đồ ăn vặt, về phần túi Bách Bảo thì cũng có vài món có ích, đặc biệt là đôi cánh sắt kia, khá là thú vị.
Còn cái cầu viện của Triệu Lăng Thư thì Lý Thanh Sơn hoàn toàn không để trong lòng, hắn ở Bách Gia kinh viện một năm nên cũng hiểu rõ mấy môn phái có tiếng ở Thanh Hà phủ.
Lục Hợp hội chỉ là bang hội có tính chất như Thiết Quyền Môn, chẳng nhớ bang chủ là Luyện Khí tầng thứ chín hay là tầng thứ mười nữa, nhưng chắc chắn không phải tu sĩ Trúc Cơ. Ở trong mắt người giang hồ thì là một kẻ khổng lồ đáng sợ, nhưng ở trong mắt hắn và Tiểu An thì chỉ là một đám túi Bách Bảo biết đi và tự giao đến tận nơi, chỉ sợ họ không đến mà thôi.
Thậm chí Lý Thanh Sơn còn suy nghĩ xem có nên chờ sẵn ở đây hay không, chờ họ giao hàng đến tận nơi, nhưng ai biết ôm cây đợi thỏ có thể thành công hay không, chung quy vẫn là chính sự quan trọng, hắn còn phải vội vàng trơ về hẹn hò với Hàn Quỳnh Chi đấy!
Lý Thanh Sơn nhún người một cái, đạp mây mà đi.
Một canh giờ sau, một lão giả đi tới khu vực hoang dã này, kiểm tra bốn phía. Người này chính là hội thủ* Lục Hợp hội, tu vi của hắn đã đạt tới Luyện Khí tầng thứ chín, gần như là Luyện Khí sĩ đỉnh phong.
*người sáng lập hội.
Nếu Lý Thanh Sơn biết hắn đến nhanh như vậy thì e rằng sẽ hối hận vì không chờ thêm một lát.