Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 612 - Chương 612: Cứu Ai Trước

Chương 612: Cứu Ai Trước - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 612: Cứu Ai Trước


Sư đồ liền tim, lão già cảm thấy Triệu Lăng Thư đã là lành ít dữ nhiều nên khuôn mặt tràn đầy vẻ giận dữ, vậy mà đệ tử có thiên phú nhất của hắn lại chết ở chỗ này! Nhiều năm bồi dưỡng của hắn đều trôi theo dòng nước hết rồi.

Báo thù? Vẫn nên tỉnh lại thì hơn! Trên mặt đất không có bất kỳ dấu vết giao đấu nào, người có thể gϊếŧ chết Triệu Lăng Thư một cách im hơi lặng tiếng như vậy, há lại là kẻ hắn có thể trêu chọc?

Loại bang phái như họ đây, nhìn thì uy phong lẫm liệt, tất cả tiền tài mỹ nhân trong thế tục, chỉ cần muốn là lấy, nhưng thực chất lại là tầng đáy chót ở toàn bộ tu hành đạo. Bất kể là đệ tử môn phái, hay là đệ tử đệ tử của Bách Gia kinh viện thì đều không phải người họ có thể tùy tiện đắc tội, không cẩn thận sẽ dẫn đến đại họa diệt môn. Đáng thương cho vị đệ tử này của mình, tâm cao hơn trời*, mạng mỏng hơn giấy.

*quá kiêu ngạo, ảo tưởng không thực tế.

Một tháng sau, Đại Diễn thần phù tỏa ra hào quang rực rỡ, phù văn lờ mở trong vầng sáng tựa như một mặt trời màu xanh lam, chiếu khắp khí hải đan điền.

Lý Thanh Sơn nở nụ cười hài lòng, thế nhưng chỉ như này thì vẫn chưa đủ. Những hạt giống đã được gieo khắp mặt đất, tiếp theo chỉ chờ nó đơm hoa kết quả thôi, thời gian còn lại là gần ba tháng, như vậy là đủ rồi.

Lý Thanh Sơn dừng lại trước cửa Ưng Lang vệ người đến kẻ đi, ngửa đầu nhìn phía gian phòng của phó thống lĩnh bên dưới Hùng Ưng, nở một nụ cười tươi tắn:

“Quỳnh Chi, ta về rồi!”

Vậy mà tâm trạng còn hơi xúc động, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn hẹn hò với nữ nhân sau mười tám năm xuyên không đến đây. Tiểu An đã cầm bức họa ngàn thi thể kia đi Vô Lậu đảo rồi, cho hắn đủ thời gian.

Trên Long Xà hồ sóng biếc dập dờn, cảnh xuân tươi đẹp, một chiếc thuyền nhỏ dập dềnh theo làn sóng, Lý Thanh Sơn thản nhiên nằm ở trong khoang, mỹ nhân bên cạnh thì ánh mắt dịu dàng, dáng vẻ oai hùng cũng hóa thành nét mềm mại, đôi môi căng mọng, tươi đẹp ướŧ áŧ, mấp máy vài lần phát ra âm thanh du dương như có như không.

“Nếu ta và Cố Nhạn Ảnh cùng gặp phải nguy hiểm thì ngươi cứu ai trước?”



Lý Thanh Sơn đột nhiên đứng dậy, lắc đầu một cái, cứ như còn chưa tỉnh lại khỏi giấc mơ lúc nãy, cảm giác lời này cực kỳ quen tai.

“Không cho phép giả ngu! Trả lời cho ta!”

Mặt Hàn Quỳnh Chi đỏ bừng bừng, nhéo má Lý Thanh Sơn một cách xấu xa.

Đương nhiên vấn đề này dễ trả lời hơn câu hỏi nguyên bản nhiều, chỉ nghe Lý Thanh Sơn nói:

“Đương nhiên là cứu ngươi, đến cả nàng mà cũng không giải quyết được nguy hiểm thì ta có cách gì chứ.”

Hắn vốn tưởng rằng Hàn Quỳnh Chi sẽ không hài lòng với câu trời lời lươn lẹo như này, nhưng không ngờ rằng nàng lại cười đáp:

“Thế còn tạm được.”

Ngón tay ngọc nhỏ dài lướt nhẹ qua gò má, truyền đến cảm giác ngứa nhẹ, thuyền nhỏ khẽ lắc lư, làm lòng hắn cũng dấy lên từng vòng gợn sóng. Gió xuân ấm áp, nụ cười ngọt ngào của nàng cũng làm hắn vui lây, vui mừng vì có mặt ở đây.

Dưới ánh mắt tươi cười của hắn, nàng đột nhiên cảm thấy mình hơi cợt nhả, dù sao đây cũng là lần hẹn hò đầu tiên của họ, nhưng lại cảm thấy tình cảnh này hết sức quen thuộc cứ như chờ mong đã lâu vậy.

Tính tình nàng như lửa, nếu không có tình ý, dù có là mỹ nam tử như Hoa Thừa Tán thì cũng không thấy gì. Nhưng một khi động lòng thì cũng giống như núi lửa bùng nổ, một khi bùng phát thì không thể cứu vãn, không hề dè dặt, nhưng cũng hòa tan được sự kiên định trong lòng Lý Thanh Sơn.
“Chỉ dựa vào ngươi, chỉ dù mười đời nữa thì cũng không với tới gần người ta được đâu, vì thế không được nghĩ ngợi lung tung như Tiểu Hoa!”

Hàn Quỳnh Chi nhéo mũi Lý Thanh Sơn, nàng có thể xem thường sự quyến rũ của Thu Hải Đường, nhưng đối diện với Cố Nhạn Ảnh thì nàng cũng cảm thấy hơi bất lực.

Cố Nhạn Ảnh không chỉ là Đại thống lĩnh của Ưng Lang vệ ở toàn bộ Như Ý quận, mà còn là nhân vật tựa như thần tượng. Đâu chỉ một mình Hoa Thừa Tán thôi đâu, người say mê nàng thực sự nhiều đếm không xuể, ngay cả Như Ý Hậu cũng như vậy chớ nói chi người khác.

Lý Thanh Sơn nở nụ cười tự tin:

“Haha, ngươi chờ xem, ta sẽ cưới nàng về làm tỷ muội với ngươi.”

“Ngươi đừng hỏng. Ai đồng ý muốn gả cho ngươi chứ!”

Hàn Quỳnh Chi tức giận nói, đôi tay đang vuốt ve dịu dàng lập tức biến thành nhào nặn.
Lý Thanh Sơn nói:

“Tốt nhất ngươi hãy nhanh lên, nếu chậm thì chỉ có thể làm muội muội thôi.”

Hàn Quỳnh Chi dồn sức đè lên người hắn, tóm chặt cổ áo hắn làm thuyền nhỏ cũng lắc lư theo. Nơi này nằm trong một bãi cỏ lau khô vàng rộng lớn trên Long Xà hồ mênh mông không thấy bờ, ở bên ngoài Long Xà đại trận, vừa bí ẩn mà lại yên tĩnh.

Một giọng nói réo rắt vang lên, làm vài loại chim sống dưới nước giật mình.

“Lý Thanh Sơn, ta nói cho ngươi biết, sau này ngươi phải nghe lời ta!”

“Dựa vào cái gì chứ?”

Lý Thanh Sơn nhíu mày, trên đời này làm gì chuyện nam nhân phải nhường nữ nhân! Có điều, nhìn từ góc độ này cũng thật là đồi núi chập trùng, chỉ là không biết cảm giác sẽ thế nào nhỉ.

“Dựa vào việc ta là sư tỷ, là tiền bối của ngươi!”

Để ý tới ánh mắt của Lý Thanh Sơn, mặt Hàn Quỳnh Chi hơi đỏ lên, nhưng vẫn kiên cường ưỡn cao bộ ngực mềm mại.
“Vậy thì ta phải cố gắng thăng cấp, nhanh chóng giành được vị trí thống lĩnh cho tương xứng mới được.”

Bình Luận (0)
Comment