Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 613 - Chương 613: Lời Trong Lòng

Chương 613: Lời Trong Lòng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 613: Lời Trong Lòng


Lý Thanh Sơn thuận tay đỡ lấy eo thon của nàng, bên dưới bộ đồ mùa xuân mỏng manh là xúc cảm căng đầy nhẵn bóng.

Hàn Quỳnh Chi run nhẹ, mặc cho tay hắn dừng ở chỗ này, chỉ cúi người xuống, hung dữ uy hϊếp nói:

“Từ nay về sau, chỉ cho phép ngươi chạm vào ta, nếu ngươi dám chân trong chân ngoài với ta thì ta sẽ…”

“Sẽ thế nào?”

“Ta sẽ cắt của ngươi.”

Hàn Quỳnh Chi cũng không nhịn được nói.

“Ôi, vẫn còn mới nè, tốt xấu gì cũng phải dùng thử chứ!”

Tay Lý Thanh Sơn thuận theo tình thế lướt xuống cặp mông vểnh.

Hàn Quỳnh Chi nhảy dựng lên, đầu tiên mặt đỏ chót, sau đó lại chợt cười to rồi vuốt đầu Lý Thanh Sơn, nói:

“Hóa ra ngươi vẫn là...Thật là đáng thương, nếu biểu hiện của ngươi tốt thì về sau tỷ tỷ có thể cho ngươi nếm thử mùi vị nữ nhân.”

Hàn Quỳnh Chi lại khôi phục dáng vẻ phóng khoáng ngày xưa, ánh mắt nhìn Lý Thanh Sơn như đang nhìn vật trong túi mình, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Có lúc nàng chỉ nhớ rằng hắn còn nhỏ hơn mình vài tuổi. Đương nhiên, đối với tu hành giả hở một tí là mấy trăm tuổi thì sự chênh lệch vài tuổi không được coi là rào cản gì, nhưng nàng lại thường quên mất điều này, vì cảm giác mà hắn mang đến cho nàng rất là thành thục mà lại ung dung, đến mức cứ như nàng mới là người trẻ hơn vậy.

Lý Thanh Sơn lườm một cái:

“Vậy thì làm phiền Hàn tỷ tỷ kinh nghiệm phong phú dạy bảo tiểu đệ vài lần.”

“Ngươi nói bậy, ta cũng như thế…”

Hàn Quỳnh Chi cả giận nói.

“Cũng cái gì?”

Lý Thanh Sơn cười hì hì.

Lúc này Hàn Quỳnh Chi mới biết hắn đang trêu đùa, thế là dí một cái lên trán hắn:

“Tương lai ngươi khác biết!”

Lý Thanh Sơn đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt cũng xuyên qua áo nàng, thu hết thân thể mềm mại lung linh vào trong đáy mắt rồi tưởng tượng chuyện trong tương lai.

Hàn Quỳnh Chi hơi mất tự nhiên mà điều chỉnh lại thân hình, nếu ngày xưa có nam nhân nào dám nhìn nàng thứ thế, chắc chắn không tránh thoát được tiếng gào: Còn nhìn nữa thì sẽ móc mắt ngươi. Nhiều lúc câu này cũng không phải chỉ là nói suông, bất kể là Binh gia hay Pháp gia thì cũng đều không dạy đệ tử mềm lòng.

Bỗng nhiên Lý Thanh Sơn lắc đầu một cái, mở khoang thuyền ra rồi đi ra bên ngoài, nhìn bãi cỏ lau vô biên mà nói:

“Ta muốn tam thê tứ thϊếp, cưới được mỹ nhân trong thiên hạ về làm thê, sao có thể dừng bước ở đây được?”

“Ngươi còn dám nói?”

Hàn Quỳnh Chi nhào tới, hung ác ôm lấy cổ hắn.

Có điều, với thể lực đó của nàng thì khó để Lý Thanh Sơn cảm nhận được chút áp lực nào, giống như đang treo trên người hắn hơn, bộ ngực mềm mại đẫy đà kề sát ở sau lưng còn khiến hắn cảm thấy hưởng thụ, nên chỉ cười nói:

“Đây là lời ở trong lòng ta.”

“Ngươi bắt nạt ta vì ta thích ngươi, ở bên cạnh ta chẳng qua là vì muốn chiếm hời từ ta mà thôi!”

Hàn Quỳnh Chi bỗng buông hắn ra, lùi sang một bên.

Lý Thanh Sơn quay đầu lại đã thấy viền mắt nàng đỏ hoe, nhìn mình lăm lăm. Hắn mỉm cười khẽ, dáng vẻ vừa đơn thuần lại ngang ngược của nàng làm hắn không nhịn được mà muốn bắt nạt, thế là hắn tiến lên vòng tay ôm lấy eo nàng, dịu dàng nói:

“Quỳnh Chi?”

“Làm gì?”

Tuy rằng giọng điệu hung ác, nhưng trái tim lại mềm nhũn.

“Không có gì, chẳng qua cảm thấy ngươi càng ngày càng đáng yêu mà thôi.”

“Ngươi cho rằng như vậy thì ta, thì ta…”

Gương mặt xinh đẹp của Hàn Quỳnh Chi đỏ lên, vẻ bực dọc khi nãy đã biến mất không thấy tăm hơi.

“Có ngươi là đủ rồi.”

Đây là lời thật lòng của Lý Thanh Sơn, tuy ngoài miệng nói muốn cưới mỹ nhân khắp thiên hạ làm thê, nhưng khi có nàng ở bên cạnh thì hắn đã bị thu hút hết mọi sự chú ý, đúng vậy, nàng thực sự có sức hấp dẫn này.
Hơn nữa, suy cho cùng tinh lực và thời gian của mỗi người đều có hạn, vừa phải ở bên Tiểu An vừa phải tu hành, lại còn phải học luyện đan, dù thả ra ba ngàn con sông* thì hắn cũng không có thời gian để uống! Lẽ nào lãng phí hết khoảng thời gian tốt đẹp ở trong ôn nhu hương** sao? Chuyện hắn cần làm còn nhiều lắm đấy!

*ẩn dụ về tình yêu, rất nhiều con sông tương tự như có rất nhiều đối tượng.

**chỉ hoàn cảnh nữ sắc mê người khiến người ta say mê.

Ánh mắt Hàn Quỳnh Chi cũng bắt đầu mông lung, trong lòng vô cùng vui mừng, hóa ra cảm giác hai bên tình nguyện chính là như này. Chỉ cần một lời nói cũng có thể khiến người ta như mở cờ trong bụng.

Nàng từng xem thường những thứ tình yêu dây dưa này, nhưng giờ đây lại cảm nhận sâu sắc sự uyển chuyển trong đó. Ngửa đầu ra sau nói:
“Đây là ngươi nói đấy nhé!”

“Được, là ta nói, không còn sớm nữa. Ta muốn học luyện đan, ngươi cũng về Pháp gia xử lý sự vụ đi!”

Lý Thanh Sơn phải dùng ý chí cực cao mới có thể buông eo nàng ra được, lui về sau một bước, rời khỏi thân thể ấm áp rung động lòng người của nàng.

“Lại đi tìm Như Tâm?”

Hàn Quỳnh Chi không nhịn được mà tưởng tượng về khung cảnh họ ở chung với nhau, liệu có lưu luyến không rời giống hai người lúc này hay không, nghĩ mà bỗng thấy kỳ lạ.

“Đúng đấy, học luyện đan thuật, tin tưởng nam nhân của mình là bổn phận của nữ nhân!”

Lý Thanh Sơn vò vò tóc của nàng, tuy rằng muốn dính bên nàng ở đây cả ngày, có điều sợ rằng như thế sẽ hạ thấp sự đánh giá của Hàn An Quân ở trong lòng về hắn, nếu muốn ở bên nàng thì không thể không lo lắng về sự nhận xét của nhạc phụ tương lai.
Bình Luận (0)
Comment