Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 614 - Chương 614: Luyện Đan

Chương 614: Luyện Đan - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 614: Luyện Đan


Nghe lời này của hắn xong, Hàn Quỳnh Chi cảm thấy lòng mình ấm áp và bình yên, cắn môi ngầm thừa nhận ý kiến liên quan đến nam nhân và nữ nhân của hắn. Nàng vốn không phải là nữ nhân yếu đuối, chỉ có điều vừa rơi vào lưới tình thì đã mất đi bản tính ngày thường.

“Được, ngươi đi đi, buổi tối ta tới Vân Hư đảo tìm ngươi.”

“Cô nam quả nữ, buổi tối ở chung thì không hay lắm!”

Lý Thanh Sơn biết suy cho cùng quan niệm của thế giới này vẫn thiên về bảo thủ. Nếu đôi bên đều xuất thân bình dân, lén lút kết duyên thì cũng không ai nói gì. Dù sao Hàn Quỳnh Chi cũng là tiểu thư thế gia, tuy rằng ngày thường tùy tiện cẩu thả, nhưng chung quy vẫn phải để ý đến danh dự.

“Có gì không được, cứ quyết định thế đi.”

Hàn Quỳnh Chi nói rồi bước lên đầu thuyền, lướt trên không trung, đi trước Lý Thanh Sơn một bước.

Thuyền nhỏ lại lắc lư một hồi lâu, lúc này Lý Thanh Sơn mới nhận ra là Hàn Quỳnh Chi sợ hắn và Như Tâm đêm tối ở chung, cô nam quả nữ! Hiếm khi thấy cái đầu kia của nàng cũng nghĩ ra được mưu kế, quả nhiên kịch cung đấu không hề gạt người, nếu thật sự tam thế tứ thϊếp, chỉ sợ sẽ sầu chết người.

Kế này gọi là gì nhỉ, dùng thân nuôi hổ sao? Lý Thanh Sơn cũng không kiềm chế được mà bắt đầu chờ mong, hắn nhanh chóng cất chiếc thuyền nhỏ tinh xảo kia vào trong túi Bách Bảo, sau đó cũng nhảy lên mà rời đi.

Nhân Tâm đảo, trong đan phòng của Như Tâm, thứ nằm ở trung tâm, có ba con hạc đứng trên một chân xòe cánh bao quanh tên là hạc lò, toàn bộ trắng như tuyết, tao nhã lại tinh xảo tựa như nàng vậy.

Toàn thân Như Tâm mặc bạch y ngồi ở trước lò, tóc mây buộc cao, vài sợi tóc đen rũ xuống, đơn giản tao nhã, ngồi ở bên cạnh lò luyện đan mà làm nền cho nhau.

Vừa thấy Lý Thanh Sơn, nàng đã lộ ra một nụ cười ôn hòa:

“Sắc “xuân” đầy mặt, Hồng Loan tinh động*, Thanh Sơn, ngươi sắp có chuyện mừng rồi sao?”

*Hồng Loan là một ngôi sao theo Tử Vi Đẩu Số, câu này thường được dùng để hình dung tới một cuộc tình duyên tốt đẹp nào đó sẽ tiến tới hôn nhân.

Lý Thanh Sơn tiến lên ngồi xuống bồ đoàn bên cạnh nàng, vẻ mặt nghiêm túc:

“Đúng vậy, Như Tâm, từ nay về sau ngươi không được trêu chọc ta nữa, chuyện chúng ta không thể thành được đâu, lo mà dạy luyện đan của ngươi đi!”

Như Tâm “meo meo” một tiếng, học mèo kêu xuân* y như thật, đầu quay sang phía bả vai mà liếc nhìn Lý Thanh Sơn, quả thật là mị nhãn như tơ** làm người ta hồn xiêu phách lạc. Đúng là hoàn toàn phá hủy hình tình tao nhã ngày thường, nhưng cũng tràn ngập cảm giác mê người rất khác.

*vào mùa xuân mèo có triệu chứng động dục, chúng dùng tiếng kêu để mèo đực biết chúng có thể giao phối.

**ánh mắt nũng nịu, sóng mắt tuôn trào, long lanh tràn đầy tình cảm của mỹ nhân.

“Ngươi thiếu đòn!”

Lý Thanh Sơn lườm một cái, sau vài lần làm quen, trò đùa của nữ nhân này cũng càng ngày càng không có điểm dừng, nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng chúng cực kỳ rung động lòng người.

Như Tâm nhíu mày than vãn:

“Lý lang, người đúng là có người mới quên người cũ.”

Thân thể nàng run nhè nhẹ:

“Ọe, buồn nôn quá, cảm giác bị thiệt nha, bỏ đi, trò vui chấm dứt ở đây, hôm nay ta sẽ giảng về Văn Vũ hỏa luyện đan.”

Tác dụng của linh thảo, điều khiển lò luyện đan, kiểm soát thời gian...những thứ này tuôn ra qua đôi môi đỏ của nàng sao mà êm tai đến vậy, làm Lý Thanh Sơn biết hóa ra luyện đan tỉ mỉ đến thế, đôi khi chỉ lệch nửa khắc mà công hiệu của đan dược sẽ có sự khác biệt một trời một vực.
Trong quá trình giản cũng không thể thiếu mấy câu nói chêm chọc cười, lợi ích lớn nhất khi học với nàng là chắc chắn không cảm thấy nhàm chán.

Chỉ là sẽ không bao giờ có tiếp xúc thân thể, cũng không phải do Lý Thanh Sơn lập tức thay đổi triệt để, quyết tâm làm một nam nhân tốt không ăn vụng.

Mà là do Như Tâm cười nói:

“Ngươi còn dám đυ.ng đến một ngón tay của ta, ta sẽ nói cho Hàn đại tiểu thư biết.”

“Sao ngươi biết là nàng?”

Lý Thanh Sơn hơi sững sờ.

“Ngoài nàng ra thì còn ai thích loại nam nhân như ngươi chứ, vừa không lịch sự lại không tuấn tú, còn không thành thật, chỉ được cái đánh lộn giỏi, miễn cưỡng xem như là ưu điểm.”

Lý Thanh Sơn giơ ngón trỏ lên, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại:

“Như Tâm à Như Tâm, không ăn được nho lại nói nho chua, đúng là không thể chấp nhận được.”
“Ha?”

“Hơn nữa chiến đấu là linh hồn của nam nhân, ngươi nhìn ta đánh đấm với người khác mà không nhìn chằm chằm sao?”

“Ha?”

“Không cần nói đâu, ta hiểu hết, xin lỗi vì đã phụ tấm lòng thành của ngươi, chỉ đành kiếp sau lại…”

Như Tâm gầm lên ngắt lời:

“Tưởng bở thì cũng có chừng mực giùm ta!”

Lý Thanh Sơn cười ha ha, lúc đầu Như Tâm vẫn nghiêm mặt nhưng sau đó cũng bật cười. Dù không thiếu nam tử có thể nói chuyện cười đùa với nàng, nhưng chỉ có mình tên này có thể làm được mà không có du͙ vọиɠ. Tựa như trò đùa lúc nãy, nàng chỉ nói như vậy được với hắn mà thôi. Không biết là vô tình hay cố ý, liệu hắn cũng có ý thăm dò hay không?

Kết luận là, hắn đúng là một tên cố chấp, một khi xác định chuyện gì thì có thể liều lĩnh mà làm. Ngược lại, khi hắn cho rằng chuyện gì là không thể thì cũng kết thúc mà không do dự chút nào, có thể nói là cầm được buông được. Nam như như này, một khi yêu thì sẽ nồng nhiệt như lửa, nhưng khi lạnh lùng thì cũng khá đáng sợ, điều này cũng chính là một kiểu sức hấp dẫn!
“Ngươi thực sự rất đặc biệt.”

“Hả?”

“Luyện đan thôi, luyện đan thôi!”

Bình Luận (0)
Comment