Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 615 - Chương 615: Công Dụng Ẩn Của Tiểu Thuyết Gia

Chương 615: Công Dụng Ẩn Của Tiểu Thuyết Gia - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 615: Công Dụng Ẩn Của Tiểu Thuyết Gia


Lúc xế chiều, Lý Thanh Sơn hơi xúc động đẩy cửa đan phòng ra, chỉ thấy Hàn Quỳnh Chi đã chần chừ đứng ở bờ hồ cách đây không xa:

“Quỳnh Chi. Sao ngươi đã đến rồi?”

“Không có chuyện gì, ta tới thăm ngươi chút thôi.”

Hàn Quỳnh Chi vội nói, nhưng khi thấy nụ cười như thể hiểu rõ của Lý Thanh Sơn thì nàng hơi luống cuống.

Như Tâm đi ra cười nói:

“Hôm nay chỉ tới đây thôi!”

Sau đó nàng cũng không làm hành động kỳ quái gì khác, khiến Lý Thanh Sơn thở phào một hơi.

Họ cùng trở lại Vân Hư đảo, lúc này mới phát hiện rất nhiều nơi đều được khai hoang và gieo trồng các loại cây.

Lưu Xuyên Phong chạy ra khỏi phòng:

“Thanh Sơn, thế nào rồi?”

Hắn nghe nói Lý Thanh Sơn trở về nên đặc biệt đứng đây canh, lúc thấy cả Hàn Quỳnh Chi thì sợ hết hồn:

“Hàn...Hàn Quỳnh Chi.”

Lý Thanh Sơn nói:

“Làm sao?”

Hóa ra, những cuốn tiểu thuyết đồi trụy mà Lưu Xuyên Phong viết trong quá khứ không chỉ bị nam nhân xem thường, mà Hàn Quỳnh Chi thân là nữ tử thì lại càng tưởng tượng được nàng sẽ thấy như thế nào rồi đấy. Có lần nàng từng mắng Lưu Xuyên Phong một trận ở trước mặt mọi người, từ đó về sau, mỗi khi Lưu Xuyên Phong thấy nàng là sẽ đi trốn, bây giờ lại là oan gia ngõ hẹp.

“Lưu gia chủ, lâu rồi không gặp.”

Hàn Quỳnh Chi tùy tiện chào một câu, tốt xấu gì cũng phải cho Lý Thanh Sơn chút thể diện.

“Đúng đấy…đúng đấy!”

Lưu Xuyên Phong nhìn tới nhìn lui giữa hai người, sau đó mạnh mẽ kéo Lý Thanh Sơn sang một bên:

“Hai ngươi các ngươi?”

Chỉ thấy hắn nắm nắm đấm, hai ngón cái đong đưa qua lại.

Lý Thanh Sơn gật gù:

“Đúng đấy!”

Lưu Xuyên Phong vỗ vai Lý Thanh Sơn một cái, bày ra dáng vẻ cực kỳ khâm phục, vốn dĩ hắn còn tưởng tất cả chỉ là lời đồn, không ngờ lại là sự thật. Dáng dấp vóc người, tu vi hay gia thế của Hàn Quỳnh Chi đều không có gì để bắt bẻ, chỉ là tính tình rất quá đáng, trước giờ không kiêng dè gì, không phải cái mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Từng có rất nhiều người cho rằng, chỉ cần víu vào được thuyền lớn Hàn gia thì chuyện này cũng không thành vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn thất bại thảm hại, tự rước lấy nhục. Trên phố còn có tin đồn rằng nàng xu hướng tính dục của nàng là yêu thích nữ tử, nhưng không ngờ lại thật sự chung tình với Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn nói:

“Ngươi trở về làm gì?”

Lưu Xuyên Phong đáp:

“Ta lo lắng cho ngươi á, hai đến ba tháng nữa là tới lúc ngươi tỷ thí với Chử Đan Thanh rồi, vậy mà ngươi còn có tâm trạng ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, thu thập nguyện lực sao rồi?”

“Khá ổn.”

Lý Thanh Sơn vừa liếc nhìn Đại Diễn thần phù, chỉ mới một ngày mà đã tăng lần gần một phần mười.

Ưu điểm của thần phù chính là chỗ này, người ở trong nhà cũng có thể mạnh lên không ngừng. Tục ngữ nói “một truyền mười, mười truyền trăm”, hiệu quả tuyên truyền tăng theo cấp số nhân, hạt giống mà hắn gieo đã bắt đầu nảy mầm rồi.

Đương nhiên sự tăng trưởng này có một giới hạn nhất định, đó là bị hạn chế trong khu vực Thanh Hà phủ, nhưng ưu điểm là lâu dài, ít nhất sẽ không ngừng trong vòng trăm năm.

“Ngươi có niềm tin tất thắng?”

“Không thể nói là tất thắng, nhưng ta sẽ không làm chuyện đánh mà không chuẩn bị trước.”

“Ngươi nói vậy thì ta yên tâm rồi, tuyệt đối không thể giao Vân Hư đảo cho người ngoài. À đúng rồi, có phải ngươi để cho một đệ tử Nông gia tên là Lý Long sử dụng đất của chúng ta hay không?”

Lý Thanh Sơn trả lời:

“Đúng vậy, không sao chứ, yên tâm đi, có lợi thì sẽ không thiếu phần của ngươi.”

“Không sao, không thành vấn đề, chỉ cần ngươi đánh thắng trận này thì có chặt hết cây trúc trên đảo này cũng chẳng sao!”

Trước đây Lưu Xuyên Phong cũng từng có suy nghĩ như thế, chẳng qua khi đó nào có ai dám dính dáng gì đến Tiểu Thuyết gia, cũng có mấy đệ tử Nông gia từng có suy nghĩ này, nhưng lại bị Hoàng Thổ Ông thơ ơ ném cho một câu:
“Trồng cho tốt một phần ba mẫu của mình rồi nói sau!”

Từ đó không có đệ tử Nông gia nào dám nhắc tới chuyện này, cũng chỉ có đệ tử mới đến như Lý Long là không biết chuyện. Có lẽ vì danh tiếng của Tiểu Thuyết gia đã thay đổi rất nhiều, có lẽ do sự nỗ lực của Lý Long được Hoàng Thổ Ông công nhận, xác định hắn trồng tốt một phần ba mẫu của mình rồi, nên Lý Long không bị bất cứ điều gì cản trở, nhanh chóng mời sư huynh đệ đến giúp đỡ, chẳng mấy chốc đã gieo trồng xong.

“Còn chuyện gì không?”

Lý Thanh Sơn không nhịn được nói. Thế giới hai người có thêm một ông lão trung niên thô tục thì còn ra cái gì.

Lưu Xuyên Phong lại liếc mắt nhìn Hàn Quỳnh Chi, lẩm bẩm một tiếng:

“Có nữ nhân thì quên sư phụ.”

Lưu Xuyên Phong đi rồi, Hàn Quỳnh Chi mới hỏi:

“Ngươi không giống hắn đấy chứ?”
Lý Thanh Sơn đáp:

“Giống cái gì?”

“Nghe nói hắn dùng nguyện lực biến ra nữ tử trong sách, sau đấy làm chuyện kia, thực sự là biếи ŧɦái.”

Vẻ mặt Hàn Quỳnh Chi đầy chán ghét, nói.

“Đương nhiên không rồi. Hiện tại đẳng cấp Đại Diễn thần phù của ta quá thấp, không biến ra được nhân vật không có thật. Làm loại chuyện kia thì cũng không có ý nghĩa gì, chờ tương lai đạt Trúc Cơ lại nói sau!”

Lý Thanh Sơn suy nghĩ rồi trả lời, thấy vẻ mặt Hàn Quỳnh Chi không tốt thì cười nói:

“Nói đùa thôi!”

Có điều, nếu thật sự giống như người thật, chẳng phải hắn có thể thực hiện rất nhiều tham vọng của kiếp trước hay sao! Hậu cung trong tay, loại cám dỗ này thật khó chống đỡ nha, như vậy cũng không thể coi là phản bội đâu nhỉ! Nam nhân luôn có một vài bí mật nhỏ của mình mà!
Bình Luận (0)
Comment