Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 616 - Chương 616: Chưa Gì Đã Thất Thủ

Chương 616: Chưa Gì Đã Thất Thủ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 616: Chưa Gì Đã Thất Thủ


Hàn Quỳnh Chi nói:

“Ta không nói đùa với ngươi, nếu bị ta phát hiện thì ta sẽ cắt…”

“Dừng lại!”

Lý Thanh Sơn ngoái đầu nhìn về phía nơi sâu trong rừng trúc:

“Đứng ở đó làm gì? Còn không lại đây.”

Lúc này Hàn Quỳnh Chi cũng mới phát hiện, Tiểu An im hơi lặng tiếng đứng ở trong rừng trúc cách đây không xa, dưới ánh trăng chẳng khác gì phấn điêu ngọc trác*, nhưng trông dáng dấp mặt không cảm xúc kia lại có chút khủng bố

*miêu tả làm da trắng nõn, như được bôi phấn mịn, bình thường dùng để hình dung sự tươi sáng, rực rỡ của một người.

Tiểu An đi tới, hiếu kỳ hỏi:

“Cắt cái gì?”

Lý Thanh Sơn đáp:

“Cắt dưa hấu.”

Hàn Quỳnh Chi biết hài tử này vô cùng quan trọng đối với Lý Thanh Sơn. Hơn nữa thiên phú và thực lực của nó cũng không thể khinh thường, nên cố gắng chào hỏi một cách hòa nhã nhất có thể.

Tiểu An liếc nhìn Lý Thanh Sơn một cái, sau đó gọi một tiếng Hàn tỷ tỷ dưới sự ra hiệu của hắn.

Thế giới hai người biến thành thế giới ba người, Lý Thanh Sơn cũng không cảm thấy sao cả, hai người này, một người là người nhà của hắn, một người tương lai sẽ trở thành người nhà của hắn, thân thiết ở bên nhau một hồi cũng không phải chuyện xấu.

Nhưng Hàn Quỳnh Chi cảm thấy rất mất tự nhiên, hài tử này thực sự quá quái dị, nàng cũng thử thân thiết với nó, nhưng ánh mắt nó nhìn nàng vẫn luôn lạnh nhạt như nước, tựa như một người gỗ tinh xảo vậy, chỉ có lúc nói chuyện với Lý Thanh Sơn thì mới bỗng chốc trở nên linh hoạt. Nàng thấy hơi tức giận, lạ thay là Lý Thanh Sơn không cảm nhận được bất kỳ điểm kỳ quái nào.

Đêm dần khuya, Hàn Quỳnh Chi đành phải từ biệt, cảm thấy tối nay không hề tốt đẹp như hồi chiều nàng tưởng tượng.

Băng qua đường mòn trong rừng trúc âm u, Lý Thanh Sơn đưa nàng đến bên bờ hồ, nói:

“Tính tình Tiểu An không quá thân thiết với người khác, ngươi đừng trách móc.”

Hàn Quỳnh Chi mất mát nói:

“Ta không để ý cái nhìn của nàng, nhưng ta luôn cảm thấy ta mới là người ngoài khi ở cạnh các ngươi.”

Mỗi một cái liếc mắt trao đổi đều như ẩn giấu ám hiệu mà người khác không thể hiểu, hai người họ đúng là tâm đầu ý hợp.

Lý Thanh Sơn cười nói:

“Bọn ta cũng không phải vừa mới gặp đã như vậy, chúng ta đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện cùng nhau rồi.”

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vô sau lưng nàng tựa như an ủi:

“Hai ta bắt đầu từ bây giờ, tương lai cũng sẽ như thế.”

Hàn Quỳnh Chi “ừ” một tiếng, cười đáp:

“Nàng ở đây cũng được, nhưng ngươi không thể lợi dụng sờ mó lung tung như này đâu.”

“Nữ nhân của mình mà cũng coi là lợi dụng sao?”

Chính Như Tâm từng nói, hắn thật sự là một tên cố chấp, muốn dứt bỏ thì sẽ nhanh chóng buông tay trong đau đớn, muốn nắm giữ thì sẽ nắm chặt trong tay.

Hàn Quỳnh Chi cũng cảm nhận được loại quyết tâm này từ trong lời nói của hắn, trái tim cũng yên bình lại vì hắn, nàng cắn môi, đặt tay lên ngực hắn:

“Ta sẽ cố gắng.”

Nàng chắp tay sau lưng, lùi về phía sau, đạp trên mặt mặt hồ, dưới chân nổi lên từng vòng gợn sóng, nhẹ nhàng nói:

“Ngày mai gặp.”

Hàn Quỳnh Chi uyển chuyển xoay một vòng, đi từng bước về phương xa, bước chân nhẹ nhàng tựa như một hài tử.

Nhìn bóng người nàng đi xa, Lý Thanh Sơn yên lặng nói:

“Ta cũng thế.”

Hắn chân thành hi vọng, có một ngày mình có thể nói tất cả bí mật với nàng.

Trở lại lầu trúc, Lý Thanh Sơn hỏi:
“Ngươi cảm thấy nàng thế nào?”

Tiểu An đáp:

“Bù được cho khoảng hai trăm người.”

Lý Thanh Sơn gõ đầu nàng, cười mắng:

“Ngươi nhân đôi số người lên thì coi như là tôn trọng sao? Hiện tại hối hận cũng quá muộn rồi.”

Tiểu An ôm đầu, ngoác miệng nói:

“Ta không hối hận!”

Nữ nhân kia có thể sánh bước với hắn, cùng hắn đi tới chín tầng trời hay sao?



Mưa xuân liên miên, trên đại diễn võ trường của Binh gia.

Lý Thanh Sơn lại bị mời đến lần nữa, hắn quay về phía đệ tử Binh gia kết thành trận ở cách đó không xa mà nói:

“Lần này, các ngươi không thể thắng được.”

Hàn Quỳnh Chi đứng phía sau hắn mà hoan hô, vung vẩy nắm đấm:

“Thanh Sơn, đánh họ!”

Khiến đám đệ tử Binh gia tổn thương, cảm giác trận đấu còn chưa bắt đầu mà mặt trận quan trọng nhất đã thất thủ. Binh gia vốn có tiếng quản lý nghiêm khắc nhất, thậm chí không cho phép đệ tử tùy tiện ra khỏi đảo, nên chẳng có mấy nữ tu sĩ nhàm chán đến đây nhìn họ tự ngược đãi mình.
Chỉ có Hàn Quỳnh Chi còn thường xuyên tới đây dạo chơi, tán thưởng sự nỗ lực của họ, nói với họ rằng cùng nhau tiến lên, có thể coi như là tình nhân trong mộng mẫu mực của đệ tử Binh gia.

Bây giờ giấc mộng vỡ nát, tình địch ở ngay trước mắt, mọi người gầm lên đầy giận dữ, đồng tâm hiệp lực, sức mạnh tựa như thành đồng.



“Kết trận!”

Trong tiếng quát ầm ầm, một con rắn to ngẩng đầu lên từ trong binh trận, trông cô đọng hơn lần trước nhiều, hiển nhiên công sức mấy tháng nay của đệ tử Binh gia cũng không uổng phí.

Lý Thanh Sơn hơi khom người, tựa như cây cung lớn dần bị kéo ra, dây cung vô hình bị kéo đến cực hạn, đồng thời cũng có một đóa hoa dâng lên từ dưới chân hắn.

Pằng! Một tiếng tựa như tiếng dây cung rung vang lên.

Lý Thanh Sơn biến mất tại chỗ và hóa thành một bóng đen, băng qua màn mưa dày đặc, tạo nên khoảng trống tồn tại trong giây lát, lúc đi tới độ khoảng mười mấy trượng trên không thì tốc độ chậm lại.
Nhưng hắn lập tức đạp về phía sau, đạp nát bọt sóng như có như không, một tiếng “ầm” vang lên, vòng tròn kình khí đẩy lùi màn mưa, thân hình hắn leo lên chỗ cao hơn tựa như bước trên thang trời vô hình, chẳng mấy chốc mây đen khắp nơi kéo đến dày đặc giữa bầu trời, biến thành một điểm đen.

Bình Luận (0)
Comment