Chương 645: Bí Mật - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 645: Bí Mật
“Tùy rằng ở cạnh nhau đã lâu, nhưng dường như có một tấm khăn phủ trên người ngươi vậy, làm ta nhìn không thấu.”
Lý Thanh Sơn nói, ở chung với nhau lâu như vậy, họ nói đùa chọc cười nhau, nói rôm rả về mọi thứ, nhưng chưa bao giờ nghe nàng nhắc đến xuất thân của mình, cho dù nhắc tới thì cũng sẽ lập tức chuyển đề tài câu chuyện.
“Vậy thì thật là khéo quá.”
Như Tâm trực tiếp nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn, ở trong lòng nàng, chẳng phải Lý Thanh Sơn cũng như vậy sao?
Bốn mắt nhìn nhau rồi bỗng nhiên im lặng, sau đó Lý Thanh Sơn nở nụ cười, nụ cười của hắn phản chiếu trên gương mặt nàng tựa như ảnh trong gương.
Đúng, họ đều có bí mật tuyệt đối không thể cho ai biết, cho dù là bạn bè thì cũng không cần chia sẻ tất cả bí mật.
“Ngươi từng luyện Chân Linh đan rồi sao?”
“Chưa bao giờ. Nếu có cơ hội thì ta cũng muốn thử.”
Như Tâm thản nhiên nói, Lam Điệp Hoa, loại linh thảo quan trọng nhất của Chân Linh đan gần như đã tuyệt tích, thực sự không có mấy người từng luyện loại đan dược này.
Lý Thanh Sơn xòe bàn tay ra, chỉ thấy một con Hồ Điệp màu xanh lam sáng lấp lánh nhanh nhẹn bay lượn, vòng qua trước mặt Như Tâm.
“Vậy thì thử đi!”
Như Tâm vươn tay ra để con Hồ Điệp xanh lam kia đậu vào đầu ngón tay, thở dài nói:
“Quả nhiên là Lam Điệp hoa. Ta mới chỉ nhìn thấy nó ở trong sách thôi, không ngờ ngươi lại có, chẳng trách ngươi muốn khổ cực tu luyện luyện đan thuật, hóa ra là vì luyện chế một viên chân linh đan.
Lý Thanh Sơn cười lắc đầu:
“Không phải, không phải một viên.”
Như Tâm vừa nói xong, mấy chục, thậm chí là hơn trăm con Hồ Điệp xanh lam rực rỡ bay múa bên trong đan phòng, làm cho đan phòng trở nên đầy xa hoa. Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ, nếu đổi thành linh thạch thì có thể chất đầy đan phòng này không?
Thật lâu sau, Như Tâm mới phục hồi tinh thần lại, nhìn Lý Thanh Sơn thật sâu, ánh sáng lấp lóe trong mắt:
“Cảm ơn sự tin tưởng của ngươi!”
Lý Thanh Sơn đáp:
“Ta cũng là bất đắc dĩ. Sau khi luyện thành, ta có thể cho ngươi ba phần mười.”
Con số này khiến trái tim Như Tâm cũng hơi rung rinh, không nói những cái khác, có số lượng Chân Linh đan như thế thì nàng có thể lập bắt đầu đột phá phá cảnh giới Trúc Cơ.
Lời nói kế tiếp của Lý Thanh Sơn mới làm Như Tâm bình tĩnh lại được:
“Ngươi chịu trách nhiệm thu thập những linh thảo khác và luyện chế, cuối cùng, ngươi phải chịu trách đổi đan dược có ích cho tu hành giúp ta, tối nhất là Đạo Hạnh đan. Quan trọng nhất chính là, ngươi phải có trách nhiệm bảo mật, tin rằng không cần ta nói thì ngươi cũng biết điều này!”
“Đương nhiên biết rõ.”
Như Tâm mỉm cười khẽ:
“Một khi để lộ tin tức thì có thể cả mạng cũng không còn.”
“Thật sao?”
Lý Thanh Sơn không nghĩ chuyện này nghiêm trọng như nàng, suy cho cùng bây giờ vẫn là thời thái bình thịnh thế, trật tự rõ ràng, hắn chỉ không muốn bị người lăm le mà thôi.
Như Tâm nói:
“Bách Gia kinh viện không an toàn như ngươi tưởng tượng vậy đâu, các gia chủ sẽ không gây khó dễ cho chúng ta, nhưng nếu như có áp lực từ phía trên nữa thì sao? Lý do ngươi không dám lựa chọn hợp tác với Hàn gia chẳng phải cũng là vì họ quá mạnh, còn ta thì chỉ có một mình hay sao?”
Lý Thanh Sơn không thừa nhận điều này cũng không được, hắn có thể tin tưởng Hàn Quỳnh Chi, nhưng không thể tin tưởng toàn bộ Hàn gia. Mà Như Tâm cũng không phải xuất thân thế gia, trong quá khứ trắng tinh, nghe nói không phải người Thanh Hà phủ. Ngay cả Hoa Từ, sư phụ hiện tại của nàng và là gia chủ Y gia cũng là một ông lão quái gở. Điều này có nghĩa, một khi chuyện này lộ ra thì Như Tâm cũng không giữ được những viên Chân Linh đan này.
“Xin lỗi, chuyện này quá lớn nên ta không thể hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai.”
Nếu như không có mấy tháng ở chung, Lý Thanh Sơn cũng không dám tin tưởng nàng như vậy.
“Ta hiểu mà, nếu như ngươi thực sự dễ tin người khác như vậy, trái lại sẽ làm ta coi thường, thế thì ta cũng nói cho ngươi biết một bí mật vậy!”
Như Tâm lại lấy một chiếc lò luyện đan từ trong túi Bách Bảo ra.
“Linh khí cực phẩm lò luyện đan!”
Lý Thanh Sơn bật thốt lên, đây không phải là linh khí cực phẩm bình thường, mà là lò luyện đan hiếm thấy, hơn nữa bề ngoài của lò luyện đan kia cực kỳ kỳ lạ, mới đầu nhìn thì thấy như là một chiếc lò được chạm khắc nhiều hoa văn. Nhưng thông qua những ngày học luyện đan thuật vừa qua, hắn vừa liếc mắt thì đã nhìn ra, đây không phải đồ của Thanh Châu, mà có nguồn gốc từ Vụ Châu ở phương Nam.
Nhưng Lý Thanh Sơn vẫn chưa nói thẳng ra, người Vụ Châu luôn bị người Thanh Châu quở mắng là người Man. Tuy đều nằm dưới sự thống trị của Đại Hạ, nhưng trong vòng trăm ngàn năm qua, hai nước chư hầu lớn này chưa bao giờ ngừng xung đột, biên giới đều có trọng binh canh gác, tỷ lệ tổn thất của Ưng Lang vệ cũng luôn ở mức cao nhất.
Giữa hai vị đại vương còn có mối thù truyền kiếp, nếu như không phải Hoàng Đình áp chế thì đã khai chiến từ lâu. Lẽ nào Như Tâm là gián điệp đến từ Vụ Châu?
Cùng với đó, chắc hẳn Như Tâm cũng đoán được đống Lam Điệp hoa này đến từ đâu, thế lực nắm giữ vùng Lam Điệp hoa có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay, có tầng tầng lớp lớp trận pháp bảo vệ, dù tu sĩ Trúc Cơ thì cũng đừng hỏng hái được một đóa trong đó, vậy làm sao một Luyện Khí sĩ nho nhỏ lại đi sâu vào dưới lòng đất được?