Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 646 - Chương 646: Lén Lút

Chương 646: Lén Lút - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 646: Lén Lút


Trong lúc vô tình, bí mật ẩn giấu trên người hai người người đều bị vạch trần một chút với đối phương, nhưng cả hai đều không có ý nghiên cứu sâu thêm, dường như trái tim cũng sát gần nhau hơn qua chuyện này.

Như Tâm lại nói:

“Chỗ ta còn có khá nhiều linh thảo, có vài loại dùng để luyện chế Chân Linh đan, không cần đặc biệt đi thu thập.”

Lý Thanh Sơn cười nói:

“Vậy thì đúng là vừa khéo.”

Cuối cùng, hai người tập hợp bảy loại linh thảo dùng để luyện chế Chân Linh đan, Lý Thanh Sơn hai loại, Như Tâm năm loại, số lượng đều vô cùng nhiều. Khỏi phải nói, tất cả chúng đều chứa đặc điểm của Vụ Châu phương nam và dưới lòng đất.

Mà đa số những loại linh thảo của hai người đều khá quý, số linh thảo còn lại thì do Như Tâm chịu trách nhiệm đi thu thập. Thân là trưởng đệ tử của Y gia, nàng phụ trách quản lý kho dược liệu của Y gia, có thể dùng danh nghĩa luyện chế những loại đan dược khác để lấy một ít linh thảo, cũng không phiền phức mấy.

Sau giờ ngọ ngày hôm sau, Lý Thanh Sơn lại tới đan phòng. Chỉ thấy Như Tâm lấy một tờ trận đồ ra, bố trí trận pháp ổn thỏa xong, bảo đảm không có bất kỳ ai có thể dò xét tới đây.

Lý Thanh Sơn hỏi:

“Thế nào?”

Vẻ mặt Như Tâm nặng nề:

“Sư phụ của ta đã biết chuyện này?”

“Cái gì?!”

Lý Thanh Sơn vừa khϊếp sợ vừa tức giận tiến lên một bước, giữ chặt bả vai nàng.

“Đùa xíu thôi, này, đau quá đi!”

Đôi lông mày thanh tú của Như Tâm hơi nhăn lại, như Tây Tử nâng tim*, đau đớn mà động lòng người.

*chỉ người con gái đẹp thì khi đau đớn hay ốm yếu càng đẹp.

“Ngươi…”

Lý Thanh Sơn càng tức giận, đồ nữ nhân không đứng đắn này, dù vậy nhưng hắn vẫn thả lỏng lực trên tay.

Mặt hai người gần trong gang tấc, hôm qua sau khi tạm biệt, đôi bên đều suy đoán hồi lâu về thân phận của đối phương, mấy tháng qua họ lại không có tiếp xúc thân thể, nên lúc này đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng.

Lý Thanh Sơn thả vai nàng ra:

“Này, bây giờ không phải lúc đùa giỡn.”

Như Tâm nói:

“Ta muốn ngươi thả lỏng chút thôi, đừng tỏ vẻ như mình là kẻ trộm như thế.”

Lý Thanh Sơn nói:

“Không phải làm trộm, mà là thông da^ʍ!”

Như Tâm cười híp mắt khoác vai Lý Thanh Sơn:

“Cũng không phải không được, ta thích nhất nam nhân có tiền, hay là ngươi đá Hàn đại tiểu thư đi, đừng quên lấy lại Thiên Nữ Tán Hoa đồ về rồi đưa cho ta, ta đưa lò luyện đan mà bình thường ta hay dùng cho ngươi để bồi thường.”

Lò luyện đan mà bình thường nàng hay dùng cũng là lò luyện đan thượng phẩm linh khí.

Lý Thanh Sơn đáp:

“Đừng hòng mơ tới, mau mang linh thảo lấy được ra, sao lại ít như vậy?”

Như Tâm nói:

“Đủ cho giai đoạn đầu rồi, một lần mà lấy quá nhiều thì sẽ bị người ta phát hiện ra điểm khác thường, từ từ đi.”

Lý Thanh Sơn tỏ vẻ đã hiểu.

Như Tâm nói:

“Vậy thì bây giờ bắt đầu thôi!”

“Đúng rồi, lò này của ngươi tên là gì?”

“Thụy Não lò.”

Thụy Não lò của Như Tâm co lại thành kích cỡ bằng một bàn tay, sau đó nàng bỏ từng loại linh thảo vào trong lò theo thứ tự, cuối cùng mới là một đóa Lam Điệp hoa.

Lần đầu tiên hoàn toàn là vì mục đích thử nghiệm, dùng để tích lũy kinh nghiệm, mục tiêu chỉ là một viên Chân Linh đan, cơ bản không hi vọng có thể thành công.

Như Tâm ngồi khoanh chân, vẻ mặt chuyên chú, không hề ung dung tùy ý như mọi ngày luyện đan.

Lý Thanh Sơn ở bên cạnh cũng không dám quấy nhiễu, ngồi một bên đả tọa tu hành.

Sau hai canh giờ, lò luyện đan mở ra, mùi thơm đặc biệt vờn quanh.

“May mắn thành công, cho ngươi.”

Như Tâm tươi cười, vê được một viên đan màu tím từ trong lò luyện đan, giống như đúc cái hắn từng thấy.
Lý Thanh Sơn khép tay nàng lại:

“Cái này là của ngươi.”

Sau đó lay nhẹ tay nàng:

“Hợp tác vui vẻ!”

Nhưng mà lần luyện đan thứ hai lại thất bại, lãng phí một đóa Lam Điệp hoa nên Như Tâm không kiềm được mà nhẹ nhàng thờ dài.

Trái lại, bởi vì có được Lam Điệp hoa quá dễ dàng nên sắc mặt Lý Thanh Sơn vẫn như thường, chỉ nói:

“Tiếp tục là được rồi.”

Lời này làm cho Như Tâm phải cảm khái rằng người có tiền đúng là khác biệt mà.

“Có điều, bây giờ đi về nghỉ ngơi một chút, khôi phục tinh thần, để ta điều chỉnh tâm trạng nữa, ngày mai lại tiếp tục.”

Như Tâm thu hồi Thụy Não lò, cất trận pháp rồi bỗng nở nụ cười:

“Nếu như ngươi còn không đi ra ngoài, chỉ sợ Hàn đại tiểu thư thật sự cho rằng chúng ta đang thông da^ʍ đấy.”

“Suýt nữa là ta quên mất, vậy thì mai gặp!”
Lý Thanh Sơn đi ra phía bên ngoài đan phòng, nhưng trong lòng đang cảm khái lựa chọn của mình thật chính xác, dựa vào nhiều năm tu hành luyện đan thuật của Như Tâm, hơn nữa còn có một chiếc lò luyện đan là linh khí cực phẩm thì bây giờ tỉ lệ thành công còn được một nửa, nếu để cho tên gà mờ Lý Thanh Sơn luyện thì chỉ sợ mười còn không được một.

Hàn Quỳnh Chi đang đợi bên bờ hồ, tuyết vẫn đang rơi khắp nơi, sắc trời đã mờ tối từ lâu. Nàng lấy làm lạ mà tự hỏi:

“Sao hôm nay lại lâu như vậy?”

Lý Thanh Sơn hơi áy náy, ôm lấy đôi vai đẹp của nàng:

“Luyện đan khá tốn thời gian, ngươi chờ lâu rồi phải không, hôm nay muốn đi đâu chơi?”

Bình Luận (0)
Comment