Chương 647: Bế Quan - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 647: Bế Quan
Hôm nay nàng mặc một bộ áo choàng có mũ màu đỏ siêu to, vành mũ được tô điểm lông màu trắng, tựa như một ngọn lửa đỏ sưởi ấm lòng hắn giữa trời đầy tuyết trắng này.
Thế giới hai người sau một ngày bận rộn là thứ mà họ cùng thích nhất. Từ lâu, dấu chân của họ đã không còn dừng lại trong phạm vi Bách Gia kinh viện và Thanh Hà phủ, tất cả những nơi có phong cảnh động lòng người ở chung quanh đều có dấu chân họ để lại.
Sắc mặt Hàn Quỳnh Chi hơi đỏ lên:
“Chúng ta đi dạo hồ đi!”
Ánh mắt Lý Thanh Sơn sáng người, dạo hồ là một ám hiệu đặc biệt của họ.
Hoa lau màu trắng trải dài mười dặm. Giữa bầu trời đầy hoa tuyết, màn trời chiếu đất.
Trong bãi cỏ lau mù mịt không người có một chiếc thuyền nhỏ dừng lựi, chỉ thấy thuyền hơi dập dờn, loáng thoáng có tiếng nữ tử thở dốc rung động lòng người truyền ra.
Trong khoang thuyền được trải áo ngủ bằng gấm dày, áo choàng đỏ rơi ở bên cạnh.
Lý Thanh Sơn nằm trên người Hàn Quỳnh Chi, hôn thật sâu nữ tử mà hắn yêu tha thiết, cánh tay trái vờn quanh thân thể nàng, nhào nặn vuốt ve bộ ngực bên trái của nàng cách một lớp y phục, tay phải tùy ý lướt trên thân thể mềm mại của nàng, từ bắp đùi tròn đầy cho đến cặp mông to căng mẩy.
Cái giá lạnh của thời tiết cũng không thể ảnh hưởng tới sự nóng rực trong lòng họ.
Vì không muốn bị lớp y phục kia cản trợ, Lý Thanh Sơn vươn tay thăm dò vào bên trong áo nàng.
Hàn Quỳnh Chi lập tức nắm lấy tay của hắn, ánh mắt long lanh như nước, cười khanh khách mà nhìn hắn:
“Sắc quỷ!”
Sau đó, nàng vòng tay ôm lấy cổ hắn, bắt đầu nụ hôn nồng nhiệt thứ hai. Chỉ cảm thấy có một bàn tay lớn nóng rực trượt vào trong áo nàng, nắm chặt lấy bộ ngực đẫy đà của nàng, làm nàng bật thốt lên tiếng rêи ɾỉ.
Bộ ngực mềm mại rơi vào tay Lý Thanh Sơn lại co dãn một cách kỳ diệu, hắn nắn bóp thay đổi hình dạng của chúng nó theo ý mình, khi thì lại gảy gảy hai điêm đậu đỏ hơi cứng kia.
Nhưng chẳng mấy chốc hắn lại cảm thấy không vừa lòng, không gian chật hẹp không che phép hắn làm ra nhiều động tác khác, hắn muốn tận mắt nhìn thấy hình dáng của chúng nó. Nếu là trước kia, nàng sẽ ngăn cản hành động tham lam này của hắn, thế nhưng dường như hôm nay không giống lắm.
Chỉ thấy Hàn Quỳnh Chi đứng dậy trong ánh mắt đầy ngạc nhiên của Lý Thanh Sơn, sau đó cởi bỏ từng lớp y phục, đến khi chỉ còn lại chiếc áo quây đỏ rực thì nàng mới dừng động tác, đỏ mặt quay đầu sang phía khác:
“Ngươi tự làm đi!”
Một mảng da thịt trắng như tuyết thật lớn đang hiện ra trước mắt Lý Thanh Sơn, vòng eo kia quả thật nhỏ nhắn như cảm giác của hắn, rãnh ngực sâu kia lại càng thu hút sự chú ý của Lý Thanh Sơn.
“Sao vậy?”
Hàn Quỳnh Chi không đợi được động tác như trong tưởng tượng của nàng, chỉ thấy Lý Thanh Sơn nâng mặt nàng lên, trông vừa thân thiết mà vừa sưởi ấm lòng nàng, nàng nói:
“Đừng đoán mò, ta vốn muốn đợi lát nữa nói với ngươi là ta chuẩn bị bế quan một khoảng thời gian.”
---
“Ngươi muốn đột phá Luyện Khí tầng thứ mười?”
Lý Thanh Sơn lập tức hiểu rõ, nàng đã ngây người ở cảnh giới Luyện Khí tầng thứ chin này rất lâu rồi. Khai thông Thập nhị chính kinh vốn phiền phức hơn nhiều so với khai thông Kỳ kinh bát mạch, phải chuyên tâm tuyệt đối nên Luyện Khí sĩ đều sẽ chọn bế quan để tiến hành đột phá.
“Đúng vậy! Ngươi còn nói phải đuổi kịp ta đó!”
Hàn Quỳnh Chi bĩu môi, ý cười đầy mặt.
“Mất bao lâu?”
“Ít nhất cũng phải mấy tháng!”
Hàn Quỳnh Chi suy nghĩ rồi nói, điều này cũng có nghĩa mấy tháng không được gặp mặt.
“Hôm nay coi như cho người được hời.”
Hàn Quỳnh Chi chống hai tay ở phía sau để đỡ cơ thể, xương quai xanh đẹp đẽ trông có vẻ gầy gò, nhưng đôi thỏ ngọc trước ngực lại rất đẫy đà, tựa như muốn căng nứt y phục mà bung ra.
Lý Thanh Sơn yên lòng, cười nói:
“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Tay hắn luồn ra sau cởi nút thắt, áo quây đỏ rực lập tức trượt xuống để lộ bộ ngực trắng như tuyết tựa như được đúc từ ngọc, sừng sững kiêu ngạo, còn có hai điểm đỏ bừng làm hồn Lý Thanh Sơn lâng lâng.
Hàn Quỳnh Chi không thẹn thùng che che giấu giấu như những nữ tử bình thường, vẫn duy trì tư thế cũ, chỉ là quay đầu sang hướng khác, để cho Lý Thanh Sơn thấy được chiếc gò má tinh tế ngượng ngùng cùng với chiếc cằm ngọc đỏ ửng, trông đặc biệt xinh đẹp.
Trái lại, điều này làm cho du͙ vọиɠ của Lý Thanh Sơn lắng lại, chỉ muốn thưởng thức nửa thân trần trụi mềm mại không khác gì nữ thần được điêu khắc từ đá cẩm thạch của nàng, mỗi một đường cong đều cực kỳ xinh đẹp, lại có loại cảm giác không thể khinh nhờn.
Hàn Quỳnh Chi cắn môi dưới, dường như ánh mắt của hắn càng làm người ta thẹn thùng hơn là bị bàn tay hắn tùy ý sờ nắn, Nàng sẵng giọng nói:
“Nhìn đủ chưa.”
“Cả đời đều không nhìn đủ.”
Đang lúc nói chuyện, Lý Thanh Sơn cũng vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ kia rồi liếʍ hôn chiếc cổ mềm mại, sau đó từ từ dịch xuống dưới, hôn lên chiếc xương quai xanh xinh đẹp, để lại một dấu hôn mờ nhạt trên đó, cuối cùng vùi đầu vào rãnh sâu, rồi chuyển qua cắn hạt đậu đỏ.
Hàn Quỳnh Chi bật thốt một tiếng than nhẹ, véo tai hắn rồi thở hổn hển:
“Ngươi là...hài tử sao?”
Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên, cười nói:
“Ta không phải. Nhưng ta có thể cho ngươi một đứa.”
Hắn vừa thưởng thức bộ ngực đẫy đà của nàng, vừa được toại nguyện nhìn nó tràn ra từ khe giữa những ngón tay, sau đó hơi buông lỏng thì lại khôi phục, giống như bị nắn bóp đến biến dạng.