Chương 648: Ây Za - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 648: Ây Za
“Ta không cần, ta ghét nhất là hài tử.”
Hàn Quỳnh Chi bướng bỉnh nói, có điều nếu như hắn thật sự muốn, vậy ít nhất cũng phải chờ nàng đột phá được Trúc Cơ đã.
Nàng bỗng cảm thấy kinh ngạc, một năm trước, không, phải là nửa năm trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ sinh con cho một nam nhân, vậy mà hiện tại lại thật lòng suy xét đến vấn đề này, cảm giác này thực sự giống như bị ma nhập vậy. Nàng vỗ vỗ khuôn mặt Lý Thanh Sơn:
“Tên vô lại, đừng nói là ngươi đã cho ta uống loại dược nào đó, hay là sử dụng mị thuật với ta rồi nhé!”
Lý Thanh Sơn đáp lời:
“Ta mới phải nghi ngờ chứ, nghĩ đi nghĩ lại thì một đại nam nhi tốt lòng dạ sắt đá như Lý Thanh Sơn ta đây thì muốn có nữ nhân gì mà không được, thế mà lại bị tiểu cô nương ngươi mê hoặc, còn phải nhịn bực thủ thân như ngọc vì ngươi, thực sự là quá không nói lý.”
Hàn Quỳnh Chi vừa bực mình vừa buồn cười, chưa bao giờ thấy ai không biết xấu hổ như vậy, vừa chiếm lợi của người ta mà vừa oán giận không thể trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cũng hơi cảm động, nam tử đương thời dù là phàm nhân thì chỉ cần có chút bạc là đều tam thê tứ thϊếp, tu hành giả càng là muốn làm gì thì làm. Trong số nam tu sĩ của Bách Gia kinh viện, có được mấy người chưa từng tới Vân Vũ lâu chơi đùa đâu, nuôi cơ thϊếp ở bên ngoài lại là chuyện bình thường như cơm bữa.
Mà chuyện này còn là chuyện cực đáng để khoe khoang giữa đám nam nhân. Tuy rằng nàng không thích Thu Hải Đường, vì mỗi khi Pháp gia tụ họp là lại phải tới Vân Vũ lâu, ai nấy cũng đều trái ôm phải ấp, nhưng lại không một ai cảm thấy có gì không đúng, dù cho nàng cũng như vậy.
Mãi đến tận khi thích hắn, nàng mới cảm nhận được lòng ghen tị của đám nữ tử, hận không thể khóa hắn ở bên mình, không có nữ nhân khác liếc mắt nhìn, mà hắn cũng thực sự làm theo yêu cầu của nàng. Mấy tháng nay ở chung với nàng, bất kể xúc động nảy sinh ham muốn, chỉ cần nàng không cho phép thì trước giờ hắn chưa bao giờ cưỡng ép. Khi ở chung với hắn, nàng luôn cảm giác rất khác so với ở chung cùng nam tử khác.
Thực ra, Lý Thanh Sơn cũng là bị ảnh hưởng bởi quan niệm từ kiếp trước thôi, cho dù có muốn tam thế tứ thϊếp, muốn được gặp gỡ âu yếm nữ tử muốn gì làm nấy như thế nào đi nữa thì vẫn phải dựa trên tinh thần bao dung, lại còn có Linh Quy Trấn Hải quyết khống chế du͙ vọиɠ, nếu không thì đã không nhịn được từ lâu. Kiếp trước hắn bị người ta mắng là chủ nghĩa đàn ông hết thuốc chữa, kiếp này ngược lại trở thành một nam tử tốt, quả nhiên là hoàn cảnh quyết định ý thức.
“Thôi, kiếp này bị hủy trên tay ngươi rồi.”
Lý Thanh Sơn cúi đầu hôn xuống, Hàn Quỳnh Chi lại giơ tay cản môi hắn.
“Hả?”
Hàn Quỳnh Chi nói:
“Vì sao chỉ có ta cởi?”
“Này có gì khó.”
Lý Thanh Sơn nở nụ cười, thành thạo cởi sạch sành sanh, vóc dáng cường tráng với cơ bắp rõ ràng tràn ngập cảm giác ngột ngạt.
“Ta đâu có bảo ngươi cởi sạch.”
Hàn Quỳnh Chi kêu lên, rồi lại nhịn không được mà thưởng thức, còn sờ lên l*иg ngực của hắn, trông có vẻ hết sức hài lòng. Vừa liếc mắt xuống phía dưới đã thấy kẻ đầu sỏ thường xuyên đâm người nàng, thế là nàng trực tiếp nổi giận đùng đùng chỉ vào nó rồi tiện tay gảy một cái, sẵng giọng:
“Khó coi chết đi được!”
Lý Thanh Sơn cảm thấy lửa dục hừng hực khắp người, thoáng chốc bị kích động nên mạnh mẽ đặt nàng dưới thân, thì thầm nói:
“Chẳng mấy chốc ngươi sẽ không nói được gì nữa, hiện tại ta đã cởi rồi, như vậy hơi không công bằng.”
Nói rồi, hắn vươn tay xuống cởϊ qυầи dài của nàng.
“Bây giờ còn chưa được.”
Hàn Quỳnh Chi biết hắn muốn làm gì nên vội nắm lấy tay hắn:
“Đợi ta bế quan xong, ngươi cầu thân với cha ta đi! Đến lúc đó, ta cho ngươi hết.”
Nói xong lời cuối, nàng cũng không kiềm chế được sự xấu hổ mà cúi đầu xuống tận ngực.
Mặt Lý Thanh Sơn đầy vẻ mừng rỡ, nâng gò má nàng lên:
“Quỳnh Chi!”
Hàn Quỳnh Chi nói:
“Đừng vui mừng quá sớm, chưa chắc cha ta đã đồng ý đâu!”
Lý Thanh Sơn đáp lại:
“Có con rể tốt như ta, hắn vui mừng còn không kịp, sao lại không đồng ý. Dù cho hắn không đồng ý, vậy ngươi cũng không đồng ý sao?”
“Chuyện đó không nói chắc được, ta cũng chưa chắc...ngươi còn tiếp tục!”
Hàn Quỳnh Chi nói, bỗng nhiên cảm nhận được Lý Thanh Sơn lại đang cởϊ qυầи nàng.
Lý Thanh Sơn trả lời:
“Chỉ là thưởng thức trước thôi, chắc ngươi sẽ không từ chối cả yêu cầu này của vị hôn phu của ngươi chứ! Yên tâm, nhất định sẽ đợi đến đêm tân hôn, ta sẽ biến ngươi thành nữ nhân của ta.”
Sao Hàn Quỳnh Chi có thể từ chối nam nhân sắp trở thành trượng phu của nàng chứ, đành phải nhéo nhẹ đầu mũi, yếu ớt nói:
“Nói rồi đó, không cho hứa lại.”
Lý Thanh Sơn mỉm cười nhẹ, ôm lấy cả người nàng, nắm lấy một bên quần nàng rồi kéo xuống, để lộ ra cặp mông trắng ngần. Thậm chí Hàn Quỳnh Chi còn không kịp giữ lại phòng tuyến cuối cùng, đảo mắt một cái đã bị hắn lột sạch như con cừu trắng.
Hai người đều cảm thấy rung động trong lòng, tuy rằng không biết đã ôm ấp bao nhiêu lần, nhưng lần này tuyệt đối không giống bất kỳ lần nào trước đây, đồng cổ và tuyết trắng dán chặt vào nhau, đối lập rõ ràng, một bên cứng như sắt đá, một bên lại mềm mại như bông, dường như muốn hòa làm một thể.
Hàn Quỳnh Chi ôm chặt hắn, bộ ngực áp sát lên ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ kia, cảm giác thứ cứng rắn kia đang áp sát mông nàng, bàn tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng lướt qua sống lưng tựa như tơ lụa của nàng, một luồng du͙ vọиɠ nóng rực đột nhiên dâng trào. Lúc này, nếu hắn thật sự muốn nàng thì nàng cũng không thể từ chối, chỉ có thể mặc hắn sắp đặt.
Lý Thanh Sơn hít sâu một hơi rồi chậm rãi buông tay, gian nan tựa như cắt bỏ một miếng thịt trên người vậy. Sau đó hắn đặt nàng ở trên giường gấm:
“Để ta ngắm ngươi thật cẩn thận.”
Hàn Quỳnh Chi thất vọng, hơi lưu luyến không rời, muốn hắn cứ ôm mình như vậy, mặc hắn làm gì thì làm.