Chương 649: Không Nên Nghĩ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 649: Không Nên Nghĩ
Lý Thanh Sơn ngắm nhìn thân thể nàng mà ca ngợi, thân thể cô thon thả đầy đặn vừa đủ, đặc biệt là bộ ngực cực kỳ đẫy đà, gợi cảm mê người cực kỳ.
Dù Hàn Quỳnh Chi có “lành nghề” cỡ nào thì lúc này cũng hơi xấu hổ, hai chân thẳng tắp thon dài co quắp, làm gì còn sót chút khí khái nam tử nào, tựa như đang chờ phu quân lâm hạnh vậy.
Đêm đó, buổi hẹn hò của họ sẽ kéo dài thật lâu, vừa nghĩ rằng sẽ phải lập tức chia lìa, xa cách mấy tháng nên thì không một ai để ý đến sự trôi đi của thời gian.
Mãi đến tận sáng sớm ngày thứ hai, họ mới lưu luyến không rời mà mặc y phục cho nhau.
Lý Thanh Sơn tự mình đưa nàng vào động phủ bế quan, nhìn cửa lớn động phủ dần đóng lại mà gần như không nhịn được muốn đi bế quan cùng nàng, sau đó hắn lập tức lắc đầu một cái, xua tan ý nghĩ này. Chỉ sợ bế quan xong thì có luôn cả hài tử, sao có thể yên tâm tu hành được.
Đêm qua si mê quấn quýt đến mãi sau, nàng thấy hắn nhịn đến đáng thương nên cũng không để ý ngượng ngùng mà lớn mật dùng tay giúp hắn, sau đó còn nghiêm khắc cảnh cáo hắn, không được phép ăn vụng trong khoảng thời gian nàng bế quan, nếu không thì nàng sẽ cắt thứ đồ chơi này.
Lúc ấy Lý Thanh Sơn mới biết âm mưu của nàng, cười nói “nếu muốn ta không ăn vụng thì mấy thủ đoạn này chưa đủ”, sau đó hắn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ xinh đẹp của nàng.
Hàn Quỳnh Chi lập tức hiểu ý hắn, sao nàng chịu đồng ý được, nói thẳng là gái lầu xanh mới làm như thế, còn mắng hắn được voi đòi tiên, vong ân phụ nghĩa. Cuối cùng Lý Thanh Sơn phải lui bước mà xin việc khác, vui vẻ “làm” với bộ ngực nàng một phen, cuối cùng còn làm bẩn mặt nàng rồi bị nàng oán trách hồi lâu.
Lý Thanh Sơn thấy rằng sau khi xác định quan hệ, thực ra nàng vô cùng lớn mật trên phương diện này, nhớ trước đây nàng thường đến Vân Vũ lâu chơi đùa, mưa dầm thấm đất nên chắc còn biết nhiều thứ hơn hắn, đến lúc đó phải dụ dỗ nàng thử một phen mới được, không uổng công xuyên không đến đây, hắn đã bắt đầu chờ mong về cuộc sống sau khi thành thân rồi đấy.
Về phần lời cảnh cáo của Hàn Quỳnh Chi thì hắn hoàn toàn không để trong lòng, vào giờ phút này, sao lòng hắn còn chứa được người khác, dù là Cố Nhạn Ảnh thì cũng phải xếp sang một bên.
Lý Thanh Sơn về Vân Hư đảo báo cho Tiểu An một tiếng rồi đến thẳng Nhân Tâm đảo. Trong đan phòng của Như Tâm, Hàn Quỳnh Chi không còn ở đó nên hắn có thể chuyên chú luyện đan, đột nhiên nhớ rằng lúc nàng đột phá Luyện Khí tầng thứ mười xong, đạt Trúc Cơ thì cũng cần dùng Chân Linh đan nhỉ!
Lúc này, hắn đâu nghĩ rằng đại tiểu thư Hàn gia làm gì cần hắn đưa đan dược cho, chẳng qua là một lòng muốn tốt cho nàng thôi.
Như Tâm vừa thấy Lý Thanh Sơn thì nở nụ cười ngay:
“Sắc xuân trên mặt chưa tan, xem ra tiểu tử ngươi đã trải qua một buổi tối không tệ, đừng nói là chơi hỏng thân thể Hàn đại thư rồi đấy nhá!”
“Nào có, chẳng qua có lẽ mấy tháng nữa ta sẽ thành hôn.”
Lý Thanh Sơn tươi cười, hắn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà tiết lộ tin tức này cho Như Tâm - người cũng có một bí mật lớn giống hắn.
Trong lòng Như Tâm hơi chấn động, buồn bã nói:
“Vậy thì chúc mừng ngươi, chỉ có ta đáng thương, một mình canh giữ cả đêm trước lò luyện đan, suy nghĩ chuyện luyện đan và những người thân thiết quan tâm ta.”
Lý Thanh Sơn cười nói:
“Sư tỷ mà muốn nam nhân, vậy thì hàng ngũ có thể xếp dài từ đây đến Thanh Hà phủ.”
Như Tâm tiến lên một bước, nhẹ nhàng vịn vai Lý Thanh Sơn, đôi mắt đong đầy nước:
“Đáng tiếc người ta muốn đã thuộc về người khác.”
…
Lý Thanh Sơn nhìn gương mặt dịu dàng không kiên quyết như Hàn Quỳnh Chi của nàng, trong chốc lát không nói nên lời, dù lòng hơi đắc ý nhưng cũng có chút lúng túng, nếu là trước đây thì còn nhân cơ hội này màu nói vời câu đùa giỡn, nhưng hiện tại lại khó nói.
Hắn thầm nghĩ: Lý Thanh Sơn à Lý Thanh Sơn, Quỳnh Chi vừa mới bế quan, ngươi không thể làm chuyện có lỗi với nàng, thế nên hắn đang định nói vài câu để Như Tâm hết hy vọng.
“Đừng nói là ngươi cho rằng ta đang nói ngươi đấy!”
Trên mặt Như Tâm hiện lên nụ cười trêu ghẹo mà Lý Thanh Sơn thường thấy.
“Đương nhiên! Là không rồi!”
Lý Thanh Sơn tức giận đẩy tay nàng ra, thầm thở phào nhẹ nhõm, lại có chút mất mát không tên. Hắn cũng không nhận rõ được thật giả trong lời nói kia, đến cùng thì vừa nãy chỉ là vui đùa hay là thăm dò?
Hoặc là trong lòng nàng đã có một hình bóng từ lâu, vì thế nên những năm gần đây mới chưa bao giờ chấp nhận lời yêu của bất kỳ nam tử nào, nam nhân kia ở Vụ Châu sao? Bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh một nam tử Man tộc với hình xăm trên người, tấm vải màu xanh quấn trên đầu đang ôm hài tử đứng trên đỉnh núi, canh gác phương Bắc nhìn nương của con hắn đi xa…
Hắn giật cả mình, cứ cảm thấy hơi quen mắt, hơn nữa còn có chút khó chịu.
Nghĩ đến đây thì Như Tâm đã nhẹ nhàng bước lên đóng cửa phòng, bố trị trận đồ, làm tốt tất cả công tác chuẩn bị “thông da^ʍ”, nhẹ nhàng không khác gì một âm hồn màu trắng.
Lý Thanh Sơn vuốt nhẹ cằm, nhìn dáng vẻ uyển chuyển dịu dàng này của nàng, thấy thế nào cũng không giống như từng có hài tử.
Như Tâm nói:
“Này, người còn ngây người ở đó làm gì, tối hôm qua bắn cả đầu óc hay sao hả? Mau lấy Lam Điệp hoa ra!”
Lý Thanh Sơn nghe mà như bị sét đánh, ngoác miệng líu lưỡi, đây là lời ngươi nên nói sao? Đây là lời ngươi nên nói sao?
Gương mặt Như Tâm đầy vẻ khinh thường:
“Không phải chỉ là mấy chuyện hư hỏng của nam nữ thôi sao. Ta biết nhiều hơn ngươi đấy, tiểu nam hài.”