Chương 650: Hỏng Rồi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 650: Hỏng Rồi
Lý Thanh Sơn nhịn không được mà lùi về sau một bước, nghe nói Man nữ ở Vụ Châu cực kỳ cởi mở về phương diện này. Trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh một đám nam nhân xăm mình, đầu quấn vải trắng, đứng trên đỉnh núi canh giữ phương Bắc.
Như Tâm như có đọc tâm thuật, sắc mặt hơi đỏ lên, trách mắng:
“Ngươi đoán mò cái gì, ta là y giả đấy!”
Lý Thanh Sơn trêu ghẹo nói:
“Ta cũng đâu nói gì.”
Vẻ mặt Như Tâm hơi ngưng đọng, nghĩ cũng đúng, hắn nghĩ thế nào cũng đâu liên quan gì đến nàng, thế là nàng trực tiếp lấy Thụy Não lò ra:
“Đừng nói nhảm nữa, để ta cho ngươi xem hiệu quả nghiên cứu tối qua của ta.”
Lý Thanh Sơn lấy một đóa Lam Điệp hoa ra, nhưng Như Tâm lại giơ ba ngón tay ngọc nhỏ dài lên:
“Ba đóa.”
Lý Thanh Sơn nghi ngờ nói:
“Ngươi chắc ăn không đấy?”
“Đương nhiên chắc rồi.”
Năm canh giờ sau, một âm thanh bí bách vang lên trong lò luyện đan, luyện đan thất bại.
Đối mặt với ánh mắt xem thường của Lý Thanh Sơn, Như Tâm chỉnh tóc mái mà mặt không biến sắc:
“Đây là bất ngờ.”
“Còn muốn tiếp tục không?”
Lý Thanh Sơn nói, hiện tại tỷ lệ thành công đã rớt xuống còn hai mươi phần trăm.
Như Tâm cũng bị kíɧ ŧɧíɧ chí khí:
“Đương nhiên là có! Tiếp tục...Một đóa.”
Lý Thanh Sơn lại giao ba đóa Lam Điệp hoa vào trong tay nàng:
“Nếu đã nắm chắc thì tiếp tục đi!”
Ánh mắt Như Tâm lấp lánh:
“Ngươi không sợ ta lại luyện hỏng của ngươi sao?”
“Nếu thế thì lại tiếp tục, dù sao cũng không phải mình ta chịu tổn thất.”
Lý Thanh Sơn nói, dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi người thì không dùng. Toàn bộ Bách Gia kinh viện này, không có lựa chọn nào tốt hơn nàng.
“Vậy thì năm đóa đi!”
Như Tâm đứng lên, chân trái tiến về phía trước một bước, đổi thành nửa quỳ ở trên bồ đoàn, nàng còn xắn tay áo bên phải lên, cánh tay ngọc tuyệt đẹp lộ ra rồi đặt ở trên Thụy Não lò, tựa như nữ tử lắc xúc xắc trong đổ phường, hào hùng đè chiếc cốc lắc xúc xắc lại, kêu lên:
“Đặt hay bỏ!”
Lý Thanh Sơn thầm nói một tiếng Man nữ rồi giao năm đóa Lam Điệp hoa cho nàng, sau đó nhìn chằm chằm Thụy Não lò tựa như khách đánh bạc bỏ ra một món tiền đặt cọc lớn, có điều chẳng được mấy chốc thì đã cảm thấy nhàm chán, nên quay sang nhìn Như Tâm một lúc, khiến nàng trợn mắt liếc một cái.
Hắn nhìn sang chỗ khác, vẫn cảm thấy tẻ nhạt nên trực tiếp đả tọa tu hành.
Một đêm qua đi, trời vừa sáng thì lò luyện đan cũng mở ra, điềm lành quanh quẩn.
Như Tâm lấy năm viên Chân Linh đan ra, cười nói:
“Xong rồi!”
Lý Thanh Sơn cũng lộ ra nụ cười thoải mái:
“Còn muốn tiếp tục không?”
Như Tâm đáp ngay:
“Tiếp tục!”
Lần này là bảy đóa.
Luyện đan không phải là nguyên liệu càng ít thì luyện càng tốt, nó giống như xào rau vậy, nếu như số lượng quá nhỏ thì rất khó có thể nắm bắt được mùi vị cũng như là độ cháy to nhỏ của lửa, hơn nữa còn lãng phí thời gian và sức lực.
Đương nhiên cũng không phải càng nhiều càng tốt, mùi vị của cơm tập thể đâu thể sánh được với nấu bếp riêng, cơm nước khó ăn một chút thì không sao cả, nhưng đan dược “khó ăn” đồng nghĩa với việc công hiệu giảm nhiều, không phát huy được dược tính của nó.
Kiểm soát số lượng nhiều ít liên quan đến tài nghệ của luyện đan sư, thậm chí liên quan đến cả sự tốt xấu của lò luyện đan. Dựa vào trình độ của Như Tâm, luyện chế một lò mười hai viên Chân Linh đan là tốt nhất.
Dưới sự mạnh tay ủng hộ của Lý Thanh Sơn, chẳng mấy chốc sẽ đạt đến trình độ này, nhưng điều này cũng có nghĩa, một khi thất bại thì chính là tổn thất mười hai vạn linh thạch.
Mỗi một lần mở lò cũng giống như một lần đánh cược.
Trong quá trình này, Lý Thanh Sơn cũng coi như tận mắt chứng kiến một mặt khác của Như Tâm, loại tính cách dám dũng cảm đánh cược, hơn nữa còn luôn tin là mình sẽ cược thắng đã nâng tỷ lệ thành công lên trên chín mươi phần trăm một cách nhanh chóng, vượt trên cả dự đoán tốt nhất của Lý Thanh Sơn, thậm chí vượt qua cả suy nghĩ của bản thân Như Tâm.
Thời gian mấy ngày trôi qua, luyện mấy lò đan dược làm Như Tâm hơi uể oải. Thế nhưng hai người đều không muốn dừng lại.
Dưới áp lực mãnh liệt, Như Tâm tựa như dân con bạc thua táng gia bại sản bỗng bắt đầu thắng, sau đó toàn thân đều chìm trong trạng thái hưng phấn không gì cản được, hoàn toàn kíɧ ŧɧíɧ tiềm lực bản thân bộc phát, dường như vận may cũng ập đến rồi.
Lý Thanh Sơn cũng từng được thấy loại trạng thái kỳ lạ này trong kiếp trước, cũng giống như truyền thuyết ném bóng không bao giờ trượt của Jordan trên sân bóng rổ. Hiện tại, mỗi một lò luyện đan của Như Tâm cũng đều là truyền thuyết, nếu như hiện tại dừng lại thì e rằng không thể đạt được tỷ lệ thành công cao như này.
Thời gian trôi đi, tuyết lớn lấp đầy đường mòn bên ngoài đan phòng.
Đệ tử Y gia đi qua trước cửa cũng không nhịn được mà lắc đầu thở dài, trước còn cho là chỉ ở trong đó một buổi trưa, hiện tại cũng đã là nửa tháng, Đại sư tỷ chưa bao giờ ở chung với nam nhân nào lâu như vậy.
Mọi người trong Bách Gia sôi nổi nghị luận, tên Lý Thanh Sơn này chân trước vừa mới đưa Nhị sư tỷ pháp gia đi bế quan, chân sau đã tiến vào đan phòng của Đại sư tỷ Y gia không ra, không biết đang làm cái gì. Sao cơ, luyện đan á? Mặc kệ ngươi có tin hay không chứ ta không tin, làm gì có đan dược nào cần luyện lâu như vậy, ngay cả nghỉ ngơi cũng không được.