Chương 661: Hòa Giải - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 661: Hòa Giải
Hoàng Bệnh Hổ cười khổ một tiếng, buông đại cung xuống, nói đến nguyên nhân của sự tình.
Hoá ra ngay khi Diệp Đại Xuyên mới đi chẳng được bao lâu thì có một huyện lệnh mới được phái đến, lúc này cũng không phải là loại quan hệ hộ như Diệp Đại Xuyên mà là nho sinh xuất thân từ thư viện, chỉ một hai năm ngắn ngủi đã xử lý Khánh Dương huyện vô cùng chặt chẽ, trở thành chúa đất nơi đây. Lặc Mã trang là thế lực ngoan cố của “thời đại cũ”, cùng với cái tên bắt mắt đã kɧıêυ ҡɧíɧ quyền uy huyện nha, thế nên liền trở thành ‘đinh tử hộ’ bị chú trọng quản lý.
“Thanh Sơn, lúc này ngươi nhất định phải giúp ta một phen, ngươi cũng coi như là một nửa người Lặc Mã trang.”
Hoàng Bệnh Hổ thấy Lý Thanh Sơn cũng không ta vẻ là tu hành giả thì biết lòng dạ của hắn vẫn chưa thay đổi bèn khẩn cầu nói.
Lý Thanh Sơn mới nhớ tới chuyện này, cười nói:
“Khi đó ta vào Lặc Mã trang như là vào đầm rồng hang hổ, hiện tại ngươi cũng coi như là cao thủ bậc nhất, sao còn ở lại trong thôn trang này? Nhớ lúc trước ngươi từng nói còn muốn lang bạt một phen.”
Hoàng Bệnh Hổ bây giờ mặc dù còn gọi là hổ bệnh, nhưng mặt ngực hồng nhuận, tinh thần phấn chấn. Hiển nhiên chỗ rượu sâm kia đã phát huy công dụng khá lớn, hắn khổ tu nội lực dĩ nhiên là đã thăng cấp tới cảnh giới cao thủ bậc nhất.
Hoàng Bệnh Hổ nhìn lại thôn trang một cái rồi nói:
“Tân huyện lệnh hùng hổ bức người, sao mà ta có thể đi được?”
Lý Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai hắn:
“Có rượu không?”
Hoàng Bệnh Hổ vui vẻ ra mặt, quay đầu hét to với người trong thôn:
“Lấy rượu đến!”
Một vò rượu được đưa lên, hai người ngồi trên tháp canh uống hết. Quả nhiên, không bao lâu sau, Tân huyện lệnh nhận được tin tức bèn chạy tới, không cưỡi ngựa không ngồi kiệu mà là thi triển khinh công, bồng bềnh mà đến. Đầu năm nay, thư sinh cũng không đồng nghĩa với nho nhã yếu đuối, nội công kiếm thuật là môn học bắt buộc.
Tuổi của tân huyện lệnh không lớn, hắn vừa trông thấy Lý Thanh Sơn đã biến sắc. Tuy cũng là cao thủ bậc nhất nhưng kiến thức của hắn lại rộng hơn Hoàng Bệnh Hổ một chút. Cảm nhận được luyện khí sĩ cấp cao lẫm liệt thì thái độ lập tức trở nên kính cẩn vô cùng, nghe được thân phận Ưng Lang Vệ của hắn thì càng cẩn thận hơn.
Lý Thanh Sơn cũng không thiên vị Hoàng Bệnh Hổ, hắn mời vị huyện lệnh này lên là vì muốn giúp hai người hoà giải, để huyện lệnh thôi việc binh đao cũng là để Hoàng Bệnh Hổ sửa lại cái tên cây to đón gió này của Lặc Mã trang, miễn phải gϊếŧ chóc vô nghĩa.
Hai người sao có thể dám không giảng hoà, lúc này bèn bắt tay giảng hoà.
Lý Thanh Sơn uống rượu xong thì vỗ bả vai Hoàng Bệnh Hổ:
“Lợi của mình sao có thể để kẻ khác hưởng được, Hoàng lão ca vẫn nên tìm con đường mưu sinh khác đi!”
Đem một viên đan dược nhét vào trong tay hắn.
Hoàng Bệnh Hổ vừa nhìn thì thốt lên:
“Tiên Thiên Đan!”
Còn chưa kịp nói lời cảm ơn, đám mây đã vượt qua ngọn núi, không biết tung tích.
...
Khi xuân về hoa nở, Tiểu An đứng dậy trong sơn động, đi về phía ánh mặt trời, mặc cho sấm sét gào thét xé rách quần áo, lột bỏ máu thịt.
Máu tươi sôi trào trong nháy mắt, phần lớn bộ phận trên thân thể quốc sắc thiên hương đã hóa thành than cốc, lại biến thành tro bụi, cuối cùng, chỉ còn lại có một cỗ xương trắng.
Nàng đi rất chậm, nhưng một bước cũng không ngừng, thiên kiếp khủng bố cũng không thể khiến nàng lung lay chút nào. Vì, hắn còn đang đợi nàng ở bên ngoài! Không thể bị hắn bỏ lại phía sau! Hãy ở bên hắn mãi mãi!
Ôm theo ý đồ này, cuối cùng nàng cũng đi ra khỏi sơn động, Lý Thanh Sơn đang đứng trên mặt nước, ngửa đầu quan sát hình dạng của một đám mây, hắn quay đầu lại cười, ngắt một đóa hoa dại không biết từ đâu đặt ở lên bàn tay đã biến thành xương khô của nàng rồi mỉm cười nói:
“Đi thôi!”
Hoa tươi héo rũ, ý cười nở rộ.
....
Trên núi Thanh Đằng, trải qua hơn hai năm phát triển, rốt cục khôi phục vài phần khí tượng.
Trong cung điện đặc biệt u ám trên đỉnh núi Thanh Đằng, Tam Sơn lão nhân ngồi đối diện nhau.
Lông mày với râu ria của Thanh Đằng lão nhân càng thêm loạn, chúng xen vào nhau cùng một chỗ, như là một mớ sợi đay rối bời, đôi mắt cơ trí lại mơ hồ lộ ra sầu lo.
Khuôn mặt trắng bệch của Cô Phần lão nhân mơ hồ lộ sắc xanh. Kim Kê lão nhân vẫn là một thân hoa phục như trước, nhưng thiếu đi một cỗ khí thế dâng cao như gà trống.
Ba người hiếm khi được tụ lại một chỗ, vì mấy ngày gần đây, bọn họ không hẹn mà cùng cảm thấy một hồi lo lắng bất an, tuy rằng đều không hiểu thuật bói toán, nhưng chỉ cần là Trúc Cơ tu sĩ thì đều có thể kết nối với thiên địa linh khí. Hơn nữa nhân lão thành tinh đã trải qua không biết bao nhiêu trận mưa gió. Bọn họ tin rằng sự bất an này không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Trầm mặc thật lâu, Thanh Đằng lão nhân nói:
“Ta chỉ sợ là phục thù từ dưới lòng đất. Đã biết Tru Yêu Minh rồi.”
Kim Kê lão nhân nói:
“Cái gì? Ba người chúng ta lớn tuổi như vậy, chỉ vì trong lòng cảm thấy có chút không đúng mà muốn cầu viện Tru Yêu Minh, nói không rõ chỉ sợ sẽ cười chết mất thôi!”
Cô Phần lão nhân lại hiếm khi mở miệng nói:
“Cũng tốt.”