Chương 662: Báo Thù - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 662: Báo Thù
Lần này ngay cả Kim Kê lão nhân cũng câm miệng, một lát sau hắn hỏi:
“Ngươi thật sự cảm giác được cái gì?”
Cô Phần lão nhân nói:
“Cái chết.”
Trong cung điện lại càng yên tĩnh đến đáng sợ, Thanh Đằng lão nhân nói:
“Các ngươi đừng lo lắng, dưới núi Thanh Đằng này ta đã bày pháp trận trùng trùng điệp điệp, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào...”
Sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi.
“Làm sao vậy?”
“Có người đυ.ng phải pháp trận, bị chặn lại rồi.”
Yên lặng một lát, Thanh Đằng lão nhân thở phào nhẹ nhõm nói:
“Hình như đã lui đi rồi.”
Lời còn chưa dứt, Kim Kê lão nhân nghiêng tai lắng nghe:
“Có phải có âm thanh gì không?”
Thanh Đằng lão nhân ngưng thần, quả nhiên nghe được một loại tiếng vang nhẹ, không phải tiếng chim kêu không phải tiếng côn trùng, ba người cảm ứng bốn phía, lại không tìm được nơi phát ra âm thanh kia, nhưng thanh âm kia rõ ràng càng lúc càng lớn.
Bụi mịn trên đất hoan hô nhảy múa, nước trà xanh biếc trong chén hơi gợn sóng.
“Là phía dưới!”
Ba người nhảy dựng lên rồi nhìn xuống phía dưới.
Thanh Đằng lão nhân nói:
“Không thể nào, phía dưới cũng có pháp trận bao phủ, nham thạch kiên cố như kim thiết, không thể có người có thể xuyên qua từ phía dưới được.”
Trong ánh mắt hoài nghi lo lắng của hai lão nhân khác, hắn bổ sung:
“Yêu quái cũng không được!”
Chấn động kia cũng càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần.
Một chỗ nào đó trên sàn nhà bỗng nhiên hiện ra một lỗ hổng, đất đá vặn vẹo bốn phía, cứ như bị một loại lực lượng vô hình nào đó gạt ra, một con Đại Thiên Túc trùng màu hồng phấn liền bò ra từ trong động, nó lạch cạch đi loạn quanh cửa động, như đang chờ đợi, lại như là đang thúc giục, cảm ứng được khí tức của Tam Sơn lão nhân thì nó trực tiếp biến thành một quả bóng.
Một cơn ác mộng như lập tức sống lại, Kim Kê lão nhân thất thanh nói:
“Nó vẫn chưa chết!”
Sắc mặt của Thanh Đằng lão nhân cũng không tốt lắm, không sai, tuy rằng nhỏ hơn rất nhiều, nhưng đây tuyệt đối là yêu tướng lúc trước bọn họ đã thiết lập bẫy để vây công.
…
“Sợ cái gì, hiện tại nó cũng chỉ là một tiểu yêu thú mà thôi.”
Kim Kê lão nhân nói, thanh âm lại có chút không vững vàng.
Vẻ đề phòng trên mặt Cô Phần lão nhân chẳng những không có thả lỏng, mà ngược lại càng thêm căng chặt, một yêu thú là không có khả năng đào động mà đi tới nơi này.
Một cỗ yêu khí cường đại lao ra khỏi động, Kim Kê lão nhân thay đổi sắc mặt:
“Yêu tướng!”
“Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?”
Trong hang động đen ngòm truyền đến một giọng nói cực rõ ràng, giọng nói này trong veo lanh lảnh, quanh quẩn trong đại điện trống trải.
Mã Lục liền giãn thân ra, lắc đầu vẫy đuôi.
Cô Phần lão nhân ngậm miệng lại, mùi xác trên người bốc lên, Thanh Đằng lão nhân nói:
“Người tới không tốt, chuẩn bị sẵn sàng.”
Một nam tử tuấn mỹ loã thể toàn thân đi ra từ trong động, tóc đỏ xõa tung, đôi mắt sáng rực, như lửa than trong bóng tối, ánh mắt vừa chuyển đã nhìn về phía Tam Sơn lão nhân:
“Đất nhà các ngươi cứng thật đấy!”
Lý Thanh Sơn cũng không còn cách nào với pháp trận bao phủ dày đặc kia, hắn bèn cứng rắn mở một con đường trong bụng nói để đi lêи đỉиɦ núi Thanh Đằng.
Nhưng đây cũng chẳng phải là thiên phú thần thông mới, mà là một loại vận dụng khá của thần thông cũ. Sau khi hóa thân thành yêu tướng, ba loại thần thông trước kia đều theo đó tăng lên rất nhiều, Linh Quy Huyền Giáp tự nhiên là trở nên cứng rắn hơn, mà Ngưu Ma Tiễn Đạp từ thô phóng chuyển thành tinh vi, hắn có thể khống chế phương hướng cùng phạm vi chấn ba hiệu quả hơn.
Tam Sơn lão nhân đều hiện lên một cảm giác hoang đường quái dị, nửa đêm canh ba, một nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ chỗ không có khả năng nhất đi lên chính điện Núi Thanh Đằng.
Núi Thanh Đằng là căn cơ của tất cả pháp trận, cho nên ở phía dưới tồn tại một không động mà pháp trận bao phủ không tới, thế nhưng nơi đó toàn là đất đá. Thậm chí còn rắn chắc hơn cả cốt thép!
Lý Thanh Sơn cao giọng nói:
“Hôm nay ta tới báo thù, ba lão gia hỏa các ngươi chuẩn bị chịu chết đi!”
Thanh Đằng lão nhân nói:
“Chỉ có một mình ngươi?”
“Các ngươi bị mù à? Chẳng nhẽ không tính thứ này chắc? Các ngươi có còn nhớ thằng nhãi này không?”
Lý Thanh Sơn đá vào Lục Mã dưới chân.
Mã Lục cao hứng bò lên thân thể Lý Thanh Sơn, như một chiếc khăn quàng cổ màu hồng phấn treo trên vai hắn.
Lý Thanh Sơn đỡ trán nói:
“Ài, đi nhanh đi, cái dáng vẻ không quan trọng của ngươi làm cho chẳng cảm nhận được chút không khí báo thù gì cả.”
Mã Lục lại ầm ầm bò trở lại trong động.
Tam Sơn lão nhân trao đổi ánh mắt, sau đó lại cùng nhau nở nụ cười, bọn họ cảm thấy bất an, thì ra chính là cái này sao? Yêu khí tản ra mặc dù mạnh mẽ vô cùng nhưng so với yêu quá bình thường thì vừa nhìn liền biết hắn trở thành yêu tướng chưa được bao lâu.
Bọn họ sợ nhất vẫn là yêu soái dưới lòng đất ra tay, hoặc tấn công trả thù quy mô lớn. Một tiểu yêu tướng, cũng dám đến Núi Thanh Đằng gây chuyện với bọn họ sao? Yêu đan đưa tới cửa như vậy, há có đạo lý không thu.
“Các ngươi có biết ta là ai không?”
Lý Thanh Sơn ngang nhiên hỏi, hắn vốn không phải là người thích nói nhảm, nhân vật phản diện nói lời dư thừa cũng không có kết cục tốt, nhưng loại chuyện báo thù này thì lại phải nói rõ ràng cho đối phương biết, ta là ai, sao ta lại đến, nếu không ngay cả gϊếŧ cừu gia cũng vô vị như cẩm y dạ hành.