Chương 667: Mộc Độn Thuật - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 667: Mộc Độn Thuật
Thanh Đằng lão nhân thi triển mộc độn chi thuật, hòa mình vào trong thân cây. Dù tạm thời tránh thoát tai mắt của Lý Thanh Sơn, nhưng sự sợ hãi và hồi hộp trong lòng không hề giảm bớt chút nào, lại còn tràn lan hơn. Có một sự chua xót không nói nên lời bỗng lan tràn. Hắn đường đường là chưởng môn Thanh Đằng sơn, lại bị một tên yêu quái truy sát đến tình cảnh như thế này.
Lý Thanh Sơn đi vài vòng trong khu rừng u ám, quay lại, bỗng hừ lạnh một tiếng, nói:
"Ta trông thấy ngươi rồi!"
Chiêu này hắn học Hàn Quỳnh Chi, quả thật đã dọa Thanh Đằng lão nhân bay hết hồn vía, phải cố nén sự thôi thúc muốn trốn chạy.
Lý Thanh Sơn tiện tay vung băng đao lên, khuấy động cuồng phong bén nhọn, từng cây cổ thụ cao to chọc trời bị chặt đứt, ầm ầm rơi xuống núi. Từ trên không nhìn xuống, trong nháy mắt, một mảng rừng núi lớn đã bị xóa sổ.
Nhưng vẫn không thấy bóng dánh Thanh Đằng lão nhân đâu.
Lý Thanh Sơn cao giọng nói:
"Thanh Đằng, dù ngươi có chạy trốn đến đâu, một ngày nào đó, ta vẫn sẽ gϊếŧ ngươi!"
Gϊếŧ ngươi...Gϊếŧ ngươi...Gϊếŧ ngươi...
Như tiếng vang vọng của kim loại, quanh quẩn trong núi lớn.
Khiến tim Thanh Đằng lão nhân xoắn xuýt. Hắn đang định rụt người lại, lăn xuống núi theo mấy cái cây bị chặt đứt, cuối cùng đâm vào một mỏm đá lớn rồi dừng lại. Hắn cảm giác eo của mình lại sắp đứt đôi rồi.
Sơn lâm lại một lần nữa yên tĩnh lại, nhưng hắn chẳng dám nhúc nhích. Ai biết Lý Thanh Sơn có còn đang ẩn mình trong bóng tối, đợi hắn bại lộ rồi gϊếŧ chết hắn không.
Mãi cho đến hừng đông, hắn vẫn không nhúc nhích. Người ta nói kẻ càng già càng sợ chết, có thể nói hắn đã dùng hành động thực tế để chứng minh chân lý này. Chỉ cần vẫn tồn tại một tia nguy hiểm thì hắn vẫn lẩn trốn.
Đến ba ngày sau, hắn mới từ từ, từ từ nhổm dậy từ trong thân cây. Xác nhận Lý Thanh Sơn đúng là không ở đây mới thở phào một hơi. Nhìn qua Thanh Đằng sơn phủ mây mù phương xa, bỗng nhiên lệ tuôn đầy mặt. Nếu không có mộc độn chi thuật này thì gần như đã chết rồi. Đương nhiên hắn không dám trở về Thanh Đằng sơn, chỉ có tìm được sự trợ giúp của Tru Yêu Minh mới có cơ hội báo thù rửa hận.
Thật ra sau khi Lý Thanh Sơn nói dứt câu kia đã đi luôn. Hôm nay không gϊếŧ được thì sau này gϊếŧ, hắn không có chấp niệm và sự kiên nhẫn lớn đến vậy, không rảnh ngồi trong rừng lãng phí thời gian.
Sau trận chiến này, hắn cảm giác tầng ba của Hô Ma đã có dấu hiệu đột phá, đang muốn tìm mấy tên phiền phức kia tái chiến một trận thử.
Lý Thanh Sơn, Tiểu An, Mã Lục, ba yêu ma ghé qua lòng đất mịt mù. Không gian hoàn cảnh quen thuộc khiến Mã Lục cực kì hưng phấn, không kịp chờ đợi, nhanh chân chạy về phía "giường lớn" của hắn.
Lý Thanh Sơn ngồi trên cái đầu lâu to được hóa hình từ Khô Cốt Tràng Hạt, khoác lên mình một tấm áo choàng đỏ thẫm, bên hông buộc một chiếc thắt lưng đỏ, tùy tiện che chắn chỗ hiểm. Băng đao được treo bên hông, trông có vẻ tinh thần, ý chí chiến đấu sục sôi.
Áo choàng là do hắn tạo ra từ tóc, với yêu tướng mà nói thì đây chỉ là trò vặt, mặc cũng không có cảm giác khó chịu gì, cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Túi bách bảo của Cô Phần lão nhân và Kim Kê lão nhân đã nằm trong lòng hắn, còn chưa kịp xem thử. Muốn xem chiến lợi phẩm đương nhiên là phải ở trong nhà, yên tâm lấy từng món ra thưởng thức mới vui vẻ được chứ.
Đi mấy canh giờ, họ đã xuống lòng đất.
Nhà, đã không còn xa nữa!
Tiểu An an vị trong ngực Lý Thanh Sơn, luyện hóa thi thể của Cô Phần lão nhân và Kim Kê lão nhân. Thân thể của tu sĩ Trúc Cơ, chắc cũng không được nổi trăm cân thịt, nhưng ẩn chứa hơi thở sinh mệnh, có là một vạn người thường hợp lại cũng chẳng bằng, như sự khác biệt giữa Ngưng Khí Hoàn và Đạo Hạnh Đan, khác biệt về chất lượng.
Tiểu An có thể nhanh chóng vượt qua thiên kiếp như vậy cũng một phần nhờ luyện hóa thi thể của Ngụy Trung Nguyên. Mau chóng luyện hóa, cảm giác tu vị lại có bước tiến hơn.
Lý Thanh Sơn xoa đầu nàng:
"Lần này không cần ngươi ra tay nữa."
Thấy hang động ở ngay trước mắt, bỗng nhiên chấn động, một vật lớn xuyên qua tầng đất, mở miệng rộng ra, cắn về phía Mã Lục, bốn cái răng nanh của nó còn to hơn đao kiếm.
Lý Thanh Sơn không bất ngờ chút nào, yêu khí rõ ràng như vậy, dù ẩn trong đất đá cũng không giấu được hắn.
Bay người lên trước, một tay đặt lên cái đầu lâu yêu kia. Chạm vào lại là nham thạch rắn.
Lý Thanh Sơn mỉm cười. Ta bảo sao cái yêu khí này lại quen thuộc thế, thì ra là nó!
Vật to lớn kia ra là một cái đầu rắn, thuần một màu vôi, trông cứ như bức tượng thạch. Cự Nham Khuê Xà là một thứ cực mạnh mà khi xưa Lý Thanh Sơn lấy ra để hạ yêu binh, dưới sự hậu thuẫn của Mã Lục mới hàng phục được, nhưng với yêu binh thủ lĩnh như Lý Thanh Sơn, hắn cứ không phục lắm.
Mà bây giờ, thứ Lý Thanh Sơn không sợ nhất là đá, tiện tay phất ra một cơn sóng chấn động.
Cự Nham Khuê Xà chấn động, từ đỉnh đầu xuống đuôi, lớp giáp nham thạch không thể phá vỡ trên thân lập tức xuất hiện vết rạn. Trời đất quay cuồng, toàn thân tê liệt, rút hết ra từ lòng đất không thể phản kháng, trong lòng kinh hãi.
Lý Thanh Sơn nói:
"Cự Nham Khuê Xà, ngươi còn nhận ra ta không?