Chương 666: Giả Chết - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 666: Giả Chết
Đệ tử Thanh Đằng sơn hốt hoảng lui lại, không hẹn mà cùng quay người chạy tứ phía.
Dư Sơ Cuồng trốn nhanh nhất. Thanh Đằng sơn đã xong đời, hắn cũng không muốn ở lại chôn cùng. Nhưng lòng hắn vẫn rất tuyệt vọng, Tam Sơn lão nhân cũng chống đỡ không nổi thì bọn hắn có thể trốn được bao lâu.
Lý Thanh Sơn ở trên cao nhìn xuống, phóng tầm mắt nhìn tới, dù họ có trốn bao nhanh, trốn bao xa, muốn gϊếŧ cũng chỉ là một đao.
Đao nằm trong tay, nhưng cứ mãi không vung xuống, vì thấy được một hai người quen trong số đó. Hắn mỉm cười, để đao xuống.
"Không thấy."
Tiểu An bước ra từ đống đổ nát xác xơ.
"Ngươi chắc không?"
Lý Thanh Sơn nhếch mày kiếm.
"Ừm."
Tiểu An gật đầu.
"Mẹ nhà nó, chém ngang lưng rồi mà còn trốn được, chắc chắn lão già kia ban nãy giả chết, sau này phải đánh xác cho chắc!"
Lý Thanh Sơn mắng to.
Thì ra sau một hồi kịch chiến, Thanh Đằng lão nhân vốn nên nằm yên trong đất lại không cánh mà bay, khỏi phải nói nữa, chắc chắn là nhân cơ hội để chạy trốn rồi.
Từ giờ về sau, dù có chém ngang lưng người phàm cũng phải bốc dậy xem thử. Thanh Đằng lão nhân đã bị chặt làm đôi như cái cọc gỗ, mà giả chết còn khϊếp hơn Mã Lục, rốt cuộc ai mới là yêu quái chứ.
Lý Thanh Sơn mượn Kính Tượng để phân tán sự chú ý của Tam Sơn lão nhân, còn Thanh Đằng lão nhân lại dùng "hai lão bạn già" để phân tán sự chú ý của Lý Thanh Sơn.
"Đi, chúng ta đi gϊếŧ tên diễn viên đó!"
Lý Thanh Sơn hít một hơi thật sâu, quay người đi vào trong động. Căn cứ theo mùi máu tươi, Thanh Đằng lão nhân rõ là chạy trốn trong địa động hắn mở ra, nếu đυ.ng vào Mã Lục thi gay go.
Tiểu An nghiêng đầu suy nghĩ, diễn viên là cái gì nhỉ?
Trong địa động tối mịt chật đội, Thanh Đằng lão nhân ôm ổ bụng vỡ ra của mình, đổ dồn trọng lượng lên cây gậy chống dây leo, lao vun vυ"t. Rung động trên đỉnh đầu dần xa, nhưng tim hắn vẫn chưa dám buông lơi chút nào. Sự sợ hãi khi đối mặt với đao đó đã khắc thật sâu vào lòng hắn, còn chưa hoàn hồn.
Sau khi Lý Thanh Sơn đâm một đao vào cơ thể Thanh Đằng lão nhân, Thanh Đằng lão nhân đã cảm thấy trận này chẳng thể nào thắng nổi.
Vì hắn hiểu rất rõ, mình không phải là hoàn toàn không để phòng, mà đao kia đến quá nhanh, quá ác, trừ phi thi triển pháp thuật hộ thể trước đó, gọi ra Linh khí hộ thể, chứ ngoài ra không thể cản được, mà né tránh lại càng khó hơn.
Sức mạnh và tốc độ không thể tưởng tượng nổi đó, cộng với sức công phá vượt mức bình thường chính là khắc tinh của người tu hành. Cho nên khi chiêu đến, hắn đã không chút do dự chọn cách giả chết.
Từng đầu dây leo quấn quanh hông, ghép thân thể chia làm đôi của hắn lại với nhau, tản ra chút ánh sáng xanh, muốn khôi phục vết thương đáng sợ kia. Nhưng yêu khí tồn tại trên đó lại ngăn cản tác dụng của thanh quang, mãi lâu sau vẫn không khôi phục được, nhưng cuối cùng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Là người mạnh nhất trong đám Tam Sơn lão nhân, Thanh Đằng lão nhân không phải quá thiện chiến, nhưng năng lực tự chữa trị không phải ai cũng sánh kịp. Hắn không ngừng sinh sôi, như dây leo vậy.
Mã Lục đang đi dạo trong động, trông thấy Thanh Đằng lão nhân tới thì lập tức giương nanh múa vuốt nhào đến, phun ra một luồng sương độc màu hồng phấn.
Mắt Thanh Đằng lão nhân hóa lạnh, vung trượng dây leo lên. Hắn ta không đối phó được yêu tướng, chẳng lẽ không gϊếŧ nổi một yêu thú nho nhỏ này sao?
Lúc này, hắn chợt cản thấy phát run, hơi thở của Kim Kê lão nhân và Cô Phần lão nhân đã biến mất!
Sao có thể nhanh như thế được?
Hắn nghĩ, hai tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, dù không thắng được nhưng vẫn có thể trốn được, hoặc ít cũng phải cầm cự được một thời gian, tình hình có vẻ ác liệt hơn so với dự đoán của hắn. Yêu tướng tóc đỏ kia toàn thân không tỏa ra chút yêu khí nào, hành tung khó lường, như thích khách ẩn mình trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, chém hắn dưới đao của mình.
Thanh Đằng lão nhân thầm lo sợ, vươn tay vung Mã Lục bay ra chỗ khác, vội vã đi qua.
Thật ra lúc này, Lý Thanh Sơn còn chưa phát hiện ra hắn đã biến mất.
...
Lý Thanh Sơn lần theo, một đường truy tìm, trông thấy Mã Lục co cụm ở đó, cười nói:
"Tên nhóc nhà ngươi cũng may mắn lắm."
Đi vào cửa động ở chân núi, trước mắt là một cảnh đẹp sơn dã, trăng thanh gió mát.
Trong không khí tràn ngập hương hoa say lòng người. Mùa xuân là thời điểm hoa trên núi nở rực rỡ nhất.
Lý Thanh Sơn khịt khịt mũi. Mùi trở nên nhạt đi nhiều, không chỉ là vì hương hoa, Thanh Đằng lão nhân chắc chắn đã khống chế được thương thế, rồi dùng một cách nào đó để ẩn mùi của mình đi.
Nhưng, Lý Thanh Sơn vẫn ngửi được một loại mùi đặc dị, mùi của con người, phảng phất như có đường lối rõ ràng, kéo dài về phía chỗ sâu trong dãy núi mênh mông.
Lý Thanh Sơn thả người nhảy lên, đi vào núi nhỏ đối diện, mùi lại biến mất ở đây. Hắn không nén nổi nhíu mày.
Nếu mắt hắn có năng lực thấy thị là có thể thấy được, cách tầm hơn trăm bước, trong một gốc tùng bách lớn có một lão già đang vội đến cuống cuồng.