Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 665 - Chương 665: Trái Quy Ước

Chương 665: Trái Quy Ước - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 665: Trái Quy Ước


Khi Kim Kê lão nhân hô hào liên thủ, hắn bèn gọi Cổ Đồng Thi Tướng cùng nhau đánh Lý Thanh Sơn từ hai phía, nhưng vô luận hắn thúc dục vòng đồng trên cổ tay như thế nào đi chăng nữa thì Cổ Đồng Thi Tướng đều không nhúc nhích, bỗng nhiên, gián đoạn liên lạc với hắn, lúc này mới gọi hắn hồn phi thiên ngoại, mặc kệ những thứ khác, hắn bèn vọt tới chỗ Cổ Đồng Thi Tướng.

Cổ Đồng Thi Tướng im lặng bất động bất ngờ ngẩng đầu lên. Trong phút chốc, Cổ Phần lão nhân sinh ra một ảo giác, đó không phải là con ngươi, mà là hai ngọn lửa thiêu đốt. Cho đến khi phát hiện ra đó không phải ảo giác, Cổ Đồng Thi Tướng đã nhào tới chủ nhân cũ của hắn. Lộ ra một bộ xương khô trong tay cầm một thanh bạch cốt kiếm phía sau.

Nếu như Lý Thanh Sơn đã muốn dùng toàn lực, vậy thật sự là muốn dùng toàn lực, Tiểu An chính là nguồn sức mạnh quan trọng nhất của hắn, lợi hại hơn bất kỳ thiên phú thần thông nào gấp mười lần.

Cô Phần lão nhân thầm kinh hãi, hắn lập tức quyết định bỏ trốn mất dạng, nếu còn tiếp tục chiến đấu, e rằng tính mạng này nhất định sẽ phải vứt ở chỗ này.

Thi khí màu đen cuồn cuộn hội tụ dưới chân nâng hắn phóng lên trời, như hỏa tiễn bay lên trời, tốc độ nhanh kinh người, thoáng cái đã khiến Cổ Đồng Thi Tướng phản bội lùi về sau, mắt thấy sắp phá vỡ nóc nhà, bốn đầu lâu của xe, chắn ở trước mặt phun ra huyết viêm thiêu xác cuồn cuộn.

Bóng tối cùng ánh trăng vừa mới giáng xuống trong đại điện lại một lần nữa bị hỏa quang trục xuất, đại điện lập cập run rẩy như là một lão nhân đến tuổi xế chiều, cuối cùng cũng không chịu nổi sức nặng của bản thân mà bắt đầu nghiêng ngả suy sụp.

Lúc này, thời gian như trôi chậm lại, dáng vẻ khi rơi xuống của từng hạt bụi, trong mắt Lý Thanh Sơn đều rõ ràng như thế. Hắn không đi giúp Tiểu An một tay.

Sau khi vượt qua thiên kiếp, lực lượng lột xác của nàng cũng không kém hắn, thần thông “Chu Nhan Bạch Cốt Đạo” này khiến cho nàng mỗi lần tiến lên một bước đều sẽ trở nên mạnh hơn so với những người cùng thế hệ.

Một lần nữa ánh mắt hắn lại hướng về khoảng không, Kim Kê lão nhân bị một quyền của Lý Thanh Sơn dọa vỡ mật, ngay cả xoay vòng cũng không dám xoay tròn, mở hai cánh bay lên trời.

Lý Thanh Sơn tiện tay buông chuôi đao ra, xoay xoay cổ tay, khẽ thở ra một hơi, bả vai nghiêng về phía sau, toàn lực duỗi tay ra ngoài, như ném một quả tạ lên trời, hai chân của hắn lại không có ý định rời khỏi mặt đất, ngược lại đâm xuống càng sâu.

So với động tác của hắn, tất cả mọi thứ chung quanh chậm như một bộ ảnh tĩnh.

Yêu khí cuồn cuộn tràn vào cánh tay, thứ gì đó được giải phóng, cánh tay thon dài của hắn lập tức biến thành màu hắc thiết, bành trướng duỗi ra cực nhanh.

Một trượng, năm trượng, mười trượng, mở ra năm ngón tay to lớn như trụ cột, bắt lấy Kim Kê đang tháo chạy trên bầu trời.

“Trốn đi đâu.”

Vẻ mặt Kim Kê lão nhân hoảng sợ, cảm giác bị một cỗ lực lượng đáng sợ nào đó siết chặt lại, gần như hít thở không thông, lại một lần nữa rơi vào trong đại điện. Vào giờ khắc này, tỷ lệ giữa hai người như đã khôi phục lại bình thường, con gà trống kiêu ngạo, bị bắt bởi bàn tay của con người, bị đưa vào nhà bếp, chỉ còn lại kinh hoảng.

Tất cả đệ tử Thanh Đằng sơn đều mở to hai mắt, tất cả những điều này chính là cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện trong ác mộng, ma trảo khổng lồ này khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, sao trong đại điện lại ẩn chứa một con quái vật như vậy.

Tuy rằng đại điện này cao lớn, nhưng để so với quái vật kia thì chắc chắn là gò bó vô cùng.
Kim Kê ở giữa không trung bèn bị móng vuốt khổng lồ cào nát, tay Lý Thanh Sơn cũng khôi phục nguyên trạng, bóp chặt cổ Kim Kê lão nhân, nặng nề nện hắn trên mặt đất, lông gà màu vàng phất phơ bốn phía.

Ầm ầm!

Sóng chấn động phóng ra bốn phương tám hướng càng tăng lên tốc độ sụp đổ của đại điện, ngói gạch xà ngang ầm ầm rơi xuống.

Kim Kê lão nhân hét lên:

“Ngươi không thể gϊếŧ ta được! Điều này trái với chư vương chi minh! Nó sẽ gây ra chiến tranh! Ngươi cũng không được chết tử tế! Thả ta ra! Chúng ta không có thù hận sinh tử!”

Lý Thanh Sơn cúi người xuống, mỉm cười thì thầm:

“Ta còn có một cái tên khác, gọi là Ngưu Cự Hiệp!”

Đồng tử của Kim Kê lão nhân đột nhiên dãn ra, hắn há miệng muốn suy nghĩ cái gì nhưng lại vĩnh viễn mất đi khả năng này, Lý Thanh Sơn bóp chặt cổ hắn, không chỉ là xương cổ gãy, mà là máu tươi chảy xuôi theo những bộ phận khác trên cơ thể.
Mà đồng thời, bạch cốt kiếm của Tiểu An, cũng đã xuyên qua mi tâm của Cô Phần lão nhân, trên mặt người chết tái nhợt kia tràn ngập sợ hãi, giống hệt như rất nhiều khuôn mặt người chết mà hắn nhìn thấy trong quá khứ.

Cô Phần lão nhân mất đi Cổ Đồng Thi Tướng, ngược lại trở thành người yếu nhất trong ba người bọn họ, ngay cả một kiếm của Tiểu An cũng không ngăn cản được, hỏa diễm mãnh liệt tuôn ra, trong nháy mắt liền thiêu cháy hắn đến hầu như không còn gì cả.

Ầm ầm, đại điện hoàn toàn sụp đổ.

Đệ tử Thanh Đằng Sơn ngửa đầu nhìn lại, một bóng nam tử trong tay cầm trường đao đứng trong phế tích, đặt chân lêи đỉиɦ phong, tóc đỏ rực tung bay trong sơn phong, trăng tròn treo ở phía sau hắn, làm mờ dung mạo của hắn, thả xuống một đường bóng đen, dường như cô ngạo kỳ vĩ hơn Thanh Đằng sơn dưới chân hắn.
Điều rõ ràng duy nhất chính là một đôi xích đồng hừng hực lại lãnh khốc.

Băng đao ở trong tay hắn giơ lên cao, ánh trăng lưu chuyển trên lưỡi đao, sát khí phóng lên trời cao như nhuộm cả ánh trăng thành màu máu đổ tươi.

Bình Luận (0)
Comment