Chương 664: Dũng Mãnh - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 664: Dũng Mãnh
“"Ngươi dám...”
Trên gương mặt người chết của Cô Phần lão nhân cũng lộ ra vẻ xúc động, nhưng lời còn chưa dứt, khuôn mặt yêu dị tuấn mỹ kia liền kề sát đến trước mắt hắn, cắt đứt lời nói của hắn, cười nói:
“Dám cái gì cơ?”
Trái tim Cô Phần lão nhân thoáng cái chìm xuống đáy cốc, trong nụ cười kia mang theo một loại hương vị chết chóc quen thuộc, tuy rằng ngoại hình giống nhau như đúc, nhưng lực lượng lại như bùn với mây, người trước mắt này mạnh đến kinh người, không phải sức mạnh mà yêu tướng vừa mới vượt qua thiên kiếp nên có.
Lưỡi băng không chút dừng lại, lấy tay phải của Lý Thanh Sơn làm trục lướt thành một vòng bán nguyệt duyên dáng.
Thi khí bộc phát!
Cô Phần lão nhân điên cuồng gầm lên, trong ống tay áo phun ra thi khí màu đen cuồn cuộn, hắn lui đến mép đại điện, kinh ngạc cúi đầu nhìn thấy vết thương trên ngực. Một đao kia dễ dàng cắt ra thi khí hộ thể của hắn, nếu không phải mượn lực trùng kích của bộc phát thi khí thì có lẽ hắn đã bước lên vết xe đổ của Thanh Đằng lão nhân.
Một luồng thi khí đen như bùn đất ngưng tụ mà không tan, chạm tới một cột đại điện, như là bị dã thú vô hình cắn một cái, nhất thời có thêm một lỗ hổng.
Một trận rầm rập vang lên, nửa đoạn trên cột đại điện mang theo một mảnh nóc nhà, đập xuống, nhưng chưa kịp rơi xuống đất đã lập tức bị thi khí hòa tan. Vật chết còn như thế, nếu vật sống mà dính phải một chút thì chỉ sợ trong nháy mắt đã hóa thành một bãi thi thủy.
Một tiếng kêu vang, Kim Kê dang rộng hai cánh bắn ra mấy trăm đạo kê dực, hóa thành mấy trăm đạo kim mang đâm vào trong thi khí.
Ánh đao sáng như tuyết lóe lên, thi khí bị tách ra hai bên, Lý Thanh Sơn cầm băng đao từ trong đó đi ra, cười nói với Cô Phần lão nhân:
“Phản ứng không tệ.”
Một luồng ánh trăng như chiếu rọi lên người hắn, mạ một tầng màu lam bạc, gò má tuấn mỹ cùng thân hình hoàn mỹ của hắn càng không giống vật sống, mà như một pho tượng thần trong truyền thuyết.
Từ đầu đến cuối, trên người hắn không hề tản ra một tia yêu khí nào.
Trên núi Thanh Đằng đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều đệ tử Thanh Đằng đi ra khỏi nhà cửa nhìn về phía đại điện trên đỉnh núi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Mau đi xem thử!”
Dư Sơ Cuồng ngáp một cái:
“Đã trễ vậy rồi mà còn làm gì nữa?”
Mấy trăm đạo kim mang xuyên lên từ dưới mặt đất, chung đâm về phía Lý Thanh Sơn, Kim Kê mãnh liệt nhào xuống.
“Cô Phần, còn không nhanh chóng liên thủ với ta chém chết tên yêu quái này!”
Một trận tiếng vang dồn dập vang lên, Lý Thanh Sơn vung băng đao lên múa thành một loạt đao luân, chuẩn xác chém trên mỗi một mảnh kê dực, kê dực dùng tốc độ nhanh hơn bắn ra ngoài.
Đao phong đi kèm như vô số đao to búa lớn, hung hăng khuấy động trong đại điện, phá hư chặt đứt tất cả vật cản trở.
Lý Thanh Sơn ngửa đầu nhìn về phía móng gà, không né tránh, không có ngăn cản, chỉ đỡ một quyền.
Đệ tử Thanh Đằng sơn lập tức trông thấy mấy trăm đạo kim quang thẳng tắp bắn ra đại điện.
Một con Kim Kê bị đánh vỡ nóc nhà mà bay vụt ra ngoài, kim quang toàn thân ảm đạm, chật vật không chịu nổi.
…
“Là Kim Kê lão nhân!”
“Rốt cuộc trong đại điện đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Kim quang chiếu sáng gương mặt kinh ngạc sợ hãi của mỗi đệ tử Thanh Đằng.
Dư Sơ Cuồng cảm giác cơn buồn ngủ của mình thoáng cái đã tiêu tán, hắn không khỏi lui về phía sau, kẻ địch có thể đánh bay Kim Kê lão nhân cũng không phải luyện khí sĩ như hắn có thể đối phó.
Nhìn trái phải, biểu tình của những đệ tử Thanh Đằng sơn khác cũng đều giống nhau, Thanh Đằng Sơn cũng chẳng thể sánh bằng mạng mình được.
Một khắc trước, đại điện vỡ nát, ánh trăng như nước thẩm thấu vào mỗi một khe hở, ánh sáng màu lam bạc tung hoành đan xen khiến cho đại điện trang nghiêm này biến thành một thế giới màu sắc sặc sỡ, nhưng chúng cũng lập tức bị kim quang trục xuất.
Kim Kê từ trên trời rơi xuống, như một mặt trời vàng, rực rỡ chói mắt.
So với thứ đó, dáng người cao ngất của Lý Thanh Sơn lại lộ rõ vẻ nhỏ bé, trong ánh sáng rực rỡ lại chỉ như một đường quẹt bút, càng đừng nói đến cánh tay hắn vung lên như một cây củi khô mảnh khảnh, tùy thời đều có thể bị đốt cháy.
Trong phút chốc, nắm đấm đánh vào mặt trời!
Hai loại lực lượng đối kháng, từng đạo quang hoa, một luồng sóng khí lóe ra gây chấn động.
Đại điện tráng lệ đã không còn một trụ cột nào hoàn chỉnh, chúng lung lay sắp đổ trong đao phong, nhưng mà vào giờ khắc này, lại bị dòng khí lưu cứng rắn chống dậy, mạnh mẽ bành trướng ra bên ngoài.
Hai chân Lý Thanh Sơn lún sâu, nhưng có một loại lực lượng vô cùng vô tận từ Thanh Đằng sơn nguy nga truyền đến, từ trong đại địa rộng lớn truyền đến, dung nhập vào trong cơ thể hắn, dung nhập vào hướng nắm tay của hắn, giải phóng vô hạn về phía Kim Kê.
Nụ cười trên khuôn mặt của Kim Kê lão nhân đã biến mất!
Ngay sau đó, nắm đấm đánh bay mặt trời!
Lý Thanh Sơn thu nắm đấm, cười nói:
“Lúc ta đứng trên mặt đất, tốt nhất không nên so khí lực với ta!”
Đại địa thần lực!
Thiên phú thần thông mới diễn sinh từ Ngưu Ma, chỉ cần đặt chân lên mặt đất liền có thể có được sự tương trợ từ một cỗ thần lực cuồn cuộn không dứt. Lý Thanh Sơn vốn cảm thấy có hơi vô bổ. Nhưng bây giờ xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm.
Xích mâu vừa chuyển đã lập tức chú ý đến Cô Phần lão nhân. Trên mặt người chết tái nhợt lộ ra biểu tình kinh ngạc rõ ràng, không phải chỉ vì Lý Thanh Sơn chính diện đánh bay Kim Kê lão nhân.