Chương 669: Muốn Xem Đao - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 669: Muốn Xem Đao
Làn da xanh màu mực là đặc trưng đặc biệt của họ, sinh hoạt ngày đêm hoàn toàn khác với con người. Họ ngày ngủ đêm đi, họ có thể nhìn thấu nơi đen tối mịt mờ nhất, nhưng ban ngày lại như mù.
Sau khi nhân tộc hưng thịnh, cũng như những dị nhân khác, họ bị trục xuất đến nơi hoang vu xa xôi, trở thành truyền thuyết, không ngờ lại gặp được trong lòng đất.
Nhưng như thế cũng chưa đủ để khiến Lý Thanh Sơn kinh ngạc như thế, mà còn vì sau tầng lớp màn che, Dạ Lưu Tô đại vương đang ngồi xếp bằng lại là nữ tử. Vậy là quá đủ rồi.
Mái tóc xanh màu mực, từng sợi từng sợi rủ xuống, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, hai mắt nhắm chặt, lông mi thuôn dài, mũi cao thẳng, ngũ quan tinh xảo.
Trên người chỉ mặc bộ giáp đen, che đi những chỗ hiểm nhất. Trên mảng da thịt lớn trần trụi hiện lên đường vân hoa lệ, phong cách giống hệt những bức bích họa xung quanh, giống như trời sinh chứ không phải hình xăm, cũng là vật trang trí duy nhất trên người nàng.
Nếu bỏ qua màu da thì đây chắc chắn là một mỹ nhân tuyệt sắc không thể nghi ngờ. Hoặc chăng, chính cái màu da mang sắc trời đêm này lại khiến nàng có thêm phong tình bí ẩn của dị vực.
Lý Thanh Sơn thấy hàng mày nàng cau lại, hiển nhiên là cảm nhận được sự tồn tại của hắn, nhưng vẫn không nhúc nhích, có lẽ đã tu hành đến cửa ải quan trọng.
Lý Thanh Sơn hơi thất vọng, dứt khoát leo lên giường, ngồi xếp bằng trước mặt nàng, vừa thưởng thức dáng vóc nóng bỏng của nàng, vừa đợi nàng thức tỉnh.
Không phải không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cũng không phải run chân vì gặp nữ nhân. Mà ngược lại, nơi nào đó của hắn cứng lên, nhớ lại thời gian tốt đẹp hắn ở bên Hàn Quỳnh Chi. Không biết nàng đã xuất quan hay chưa, đến lúc đó, chỉ cần thành công là có thể...
Mục đích chuyến này của Lý Thanh Sơn cũng không phải vì gϊếŧ chóc. Yêu quái không thể tàn sát lẫn nhau là phép tắc tối cao của Yêu giới. Dạ Lưu Tô này dù là dị nhân, nhưng có thể quản lãnh địa nơi đây, tất nhiên là đã được sự cho phép của Yêu Soái, có thể xem là một thành viên của yêu tộc.
Gϊếŧ nàng cũng dễ thôi, nhưng hắn cũng không thể tiếp tục lăn lộn trong lòng đất nữa, hắn phải dùng cách của yêu quái để trực tiếp đánh bại nàng, đoạt lại phần lãnh địa vốn thuộc về Mã Lục này.
Một giọt mồ hôi rịn ra từ chóp mũi Dạ Lưu Tô, lòng nàng đang cực kỳ khẩn trương. Hiện tại nàng đang tu đến nút thắt quan trọng của "Dạ Ma Kinh", cho nên mới hạ lệnh phong tỏa toàn bộ các con đường hướng đến đấy, người đến có thể vượt qua quan ải, đến được đây đã chứng minh sức mạnh hắn không tầm thường.
Nàng hiện giờ lại hoàn toàn không thể động đậy, nếu không chẳng những thất bại trong gang tấc mà còn phải chịu phản phệ, sẽ bị trọng thương.
Lúc này nàng bỗng nhiên cảm nhận được tay hắn vươn về phía nàng, cơ thể lập tức căng lên, nhưng chỉ huơ huơ trước mặt.
Lý Thanh Sơn chán ngán ngáp một cái, đổi sang nằm nghiêng, chợt thấy thắt lưng nàng treo một thanh đoản đao, uốn lượn như trăng khuyết, nên vươn tay lấy.
Dạ Lưu Tô bỗng nhiên mở hai mắt ra, sáng rỡ như sao đêm.
…
Thứ cùng sáng lên còn cả ánh đao của Hồ Nguyệt Bàn, gạt về cổ họng Lý Thanh Sơn.
Tiểu An đứng canh ở cửa hang, chỉ thấy Lý Thanh Sơn tiến vào trong màn che nhưng không nói chuyện cũng chẳng đánh nhau, không biết đang làm những gì, đang cảm thấy chán.
Chỉ nghe một tiếng huýt dài, gió to vọt ra từ phía màn che, âm thanh bén nhọn, quanh quẩn trong động lớn, càng phát ra tiếng to rõ hơn.
Dạ Lưu Tô từ ngồi xếp bằng thành nửa quỳ, thân thể nghiêng về phía trước, dùng hết sức lực lên loan đao trong tay, lưỡi đao cách cổ họng Lý Thanh Sơn không đến một thước, nhưng không tiếp tục tiến lên tiếp được, thế đến đã bị một thanh băng đao hẹp dài chặn đứt,
Lý Thanh Sơn vẫn nằm nghiêng, tay trái cầm ngược băng đao, dùng một tay dễ dàng đón hết sức lực toàn thân của nàng. Hắn thưởng thức dung nhan xinh đẹp kia từ đầu đến chân, thêm đôi mắt như sao trời này, như rồng vẽ thêm mắt, chỉ thoáng cái đã sinh động hẳn. Hắn cười khẽ, dù ngươi cũng vượt qua một lần thiên kiếp rồi, nhưng muốn đọ sức với ta là không có cửa thắng.
Tiểu An ngồi xếp bằng xuống, cuối cùng cũng đánh rồi. Lúc này nàng chợt nghe thấy chỗ sâu nhất trong hang truyền đến tiếng động.
"Ngươi làm gì vậy?"
Dạ Lưu Tô lạnh lùng nói, thanh âm réo rắt như ánh đao. Dung mạo của người xâm nhập khiến nàng cũng phải kinh ngạc thán phục. Là một nam nhân cực kỳ tuấn tú, không, yêu quái!
Dù tộc Dạ Du Nhân nức danh vì vẻ đẹp, dù là nam hay nữ cùng cực kỳ tinh xảo, nhưng chẳng ai có thể qua được khuôn mặt trước mắt này.
Nụ cười kia càng động lòng người hơn, nhưng không nhìn ra chút dịu dàng nào, mà giống như kɧıêυ ҡɧíɧ không chút kiêng kỵ, cùng với động tác tay phải của hắn khiến sát ý trong lòng nàng càng lạnh hơn.
"Ta muốn xem đao của ngươi."
Lý Thanh Sơn nói, lúc này mới phát hiện đao nằm trên tay nàng ta, còn tay hắn lại đang đặt trên mông nàng. Chuyện này không phải lỗi của ta nhé, ai bảo ngươi đổi tư thế làm gì, nghĩ thế rồi hắn thu tay lại.
"Thấy chưa?"
Dạ Lưu Tô lạnh nhạt nói.
"Thấy rồi."
Lý Thanh Sơn liếc qua phía dưới. Cái đoản đao ngắn đó thoáng lóe lên sáng sáng choang như vầng trăng khuyết. Hắn bỗng hiểu ra lý do vì sao nó giống như thích khách muốn bôi vũ khí thành màu đen. Vì ở thế giới dưới lòng đất, ánh sáng có thể khiến người ta mù mắt.
Sau đó ánh mắt của hắn không thể ngừng dời đến rãnh ngực của nàng. Ở thế giới này, nữ nhân ăn mặc to gan như vậy thật là quá hiếm thấy.