Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 670 - Chương 670: Bắc Nguyệt

Chương 670: Bắc Nguyệt - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 670: Bắc Nguyệt


"Thế thì đi chết đi!"

Dạ Lưu Tô mắng. Lưỡi đao trong tay chuyển động, ánh đao chém phăng xuống, ánh đao cắt đi bóng đêm, còn nhanh và ác hơn đao ban nãy.

Ý nghĩ của nàng hiện lên thế này: Thân là một yêu tướng lực lưỡng, phản ứng và tốc độ của hắn ắt sẽ chậm, thế mà dám cách gần ta như vậy chính là cái sai lớn nhất của ngươi! Nhưng, chưa từng nghe nói Chu Hậu có thuộc hạ yêu tướng như thế này, chỉ sợ là do yêu soái khác phái tới. Nếu gϊếŧ hắn rồi bị lộ thì thật phiền phức. Đối phương hình như cũng không có sát ý, vẫn nên lưu tình chút đi.

Dạ Lưu Tô nhanh chóng phát hiện nỗi lo của nàng là thừa. Lý Thanh Sơn bay vυ"t lên không, tư thế cũng không hề thay đổi chút nào, như thể còn đang nằm lên bệ đá, né qua đường đao lại vô cùng điệu nghệ.

Ánh mắt Dạ Lưu Tô lóe lên, loan đao tựa như yến, tư thế ưu mỹ không thể tưởng tượng nổi từ trảm thành đánh lên, trong không gian hẹp hóa thành một mảnh vụn, bao phủ khắp các chỗ hiểm của Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn mỉm cười lấy tay bắt chính xác vào tay cầm đao của nàng trong số đó.

Dạ Lưu Tô lập tức buông tay, trở tay nắm chặt cánh tay của hắn, kéo xuống dưới một phát, đồng thời tay trái tiếp được loan đao, một đao cắt thẳng đến yết hầu, tựa như linh dương móc sừng, không hề có dấu vết. Sát ý trong đó, kín đáo không lọt.

Lý Thanh Sơn cũng cảm thấy chút nguy cơ, đầu hơi lệch ra, ý lạnh lướt qua cổ, lưu lại một vệt máu tinh tế. Nụ cười trên mặt hắn không đổi, thừa dịp thế công suy kiệt, lại bắt tay trái của nàng, đặt mạnh trên bệ đá.

Dạ Lưu Tô giãy dụa một chút, dưới sức áp chế của Lý Thanh Sơn đương nhiên là hoàn toàn không có tác dụng. Chân đeo hài đen bỗng giơ lên, đá sau ót hắn.

Lý Thanh Sơn thuận thế cúi người xuống, tránh đi một cước này, mở miệng nói:

"Trước khi ra tay, ngươi tốt hơn hết là nên nghe người khác đến làm gì."

Bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi hai người sắp chạm đến nơi, có thể cảm giác được rõ ràng hô hấp của nhau, mập mờ kiều diễm.

Dạ Lưu Tô không yếu thế chút nào, nàng nhìn chằm chằm hai con ngươi Lý Thanh Sơn, ánh mắt thoáng ảm đạm đi chút, hiện ra màu lam nguyên bản, như băng trong đêm tối.

"Ngươi là ai?"

Lý Thanh Sơn sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào, nhướng mày lên:

"Câu hỏi hay."

Hiện tại hắn không có cái danh xưng nào ra dáng cả, Huyền Nguyệt từng gọi hắn là Đại Hắc, đương nhiên đây là cái tên rất tệ. Hắn đã từng tự xưng là Hắc Sơn lão yêu, nhưng cái này lại càng không được. Sợ người khác không liên hệ được đến tên Lý Thanh Sơn hay sao?

Lý Thanh Sơn lập tức rầu hẳn đi. Cái chuyện như đặt tên này, hắn chẳng bao giờ am hiểu cả, gần như quên mất mình còn đang đè một mỹ nhân tuyệt sắc dưới thân.

Dạ Lưu Tô thừa cơ nhạy cảm quan sát tình hình kẻ địch, bỗng nhiên chú ý thấy trên đầu hắn có hai chiếc sừng sắc bén kiêu ngạo, như thể khắc gì đó, lẩm bẩm:

"Bắc Nguyệt."

Con mắt Lý Thanh Sơn lập tức phát sáng lên:

"Đúng, chính là nó!"

Ký ức quay lại mấy năm trước, trong núi sâu thăm thẳm, miêu yêu vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu ấy cứ phải khắc lời hẹn này lên sừng của hắn, lưu sâu trong ký ức, dù có chịu thiên kiếp cũng không xóa được.

Trên dốc Băng Kiếm, hắn hét thật to lên trời mà thề sẽ lấy được sức mạnh để đưa nàng sức mạnh long châu, nhưng chẳng biết hiện giờ nàng ấy thế nào rồi?

Dạ Lưu Tô nhắm mắt lại, bỗng nhiên ngửa đầu đánh lên, trong lòng cười lạnh:

"Không ai nói cho ngươi biết, lúc đánh nhau với người khác đừng có phân tâm hay sao?"

Bịch một tiếng, Dạ Lưu Tô lại nằm trên giường đá, đau đến hít khí lạnh. Cứng quá!
Lý Thanh Sơn lấy lại tinh thần, cười nói:

"Thế gọi ta là Bắc Nguyệt đi! A, đầu ngươi sao rồi?"

Thấy trên cái trán trơn bóng của Dạ Lưu Tô sưng lên một cục lớn.

Tiểu An ngồi xổm ở cửa hang, răng chạm vào sau, cười khanh khách.

"Ta muốn gϊếŧ ngươi."

Dạ Lưu Tô rít ra một câu từ kẽ răng.

Lý Thanh Sơn nói:

"Đợi tí nữa sẽ cho người có hội ấy. Trước hết thì nghe ta nói xong đã. Nên nói từ đâu nhỉ? Ngươi biết chỗ này là lãnh địa của một yêu tướng phải không!"

"Hình như là tên ngốc nào đó tên là Mã Lục, bị con người dụ ra rồi gϊếŧ. Đừng nói là ngươi đấy nhé!"

Vẻ mặt Dạ Lưu Tô đầy cười nhạo.

"Đương nhiên là không phải…Dù hắn hơi ngốc một chút, ta cũng không cho phép ngươi nói như vậy vè bằng hữu của ta. Tóm lại nơi này là lãnh địa thuộc về hắn, cũng là nơi thuộc về ta. Nói cách khác, hiện giờ ngươi đang ở trong nhà ta, nằm trên giường của ta. Ta muốn ngươi...cút đi."
Chính Lý Thanh Sơn cũng cảm thấy cái lý lẽ này cực kỳ thú vị, như lời nói với vợ cũ sau ly hôn vậy. Hắn nghiêng đầu:

"Không biết ngươi có đồng ý không?"

"Đồng ý thì sao, mà không đồng ý thì thế nào?"

Dạ Lưu Tô giờ mới hiểu được. Thì ra tên này là yêu binh thuộc hạ của Mã Lục, sau khi vượt qua thiên kiếp muốn chiếm lại lãnh địa. Trong lòng nàng sinh nghi vấn lớn hơn. Một yêu quái mới vượt qua thiên kiếp sao có thể mạnh thế được? Còn có thể lực hoàn toàn ngăn chặn được nàng!

"Nếu ngươi đồng ý thì tốt. Còn nếu không đồng ý thì ta sẽ đánh đến khi ngươi đồng ý thì thôi."

Lý Thanh Sơn cười rất chân thành. Đánh mỹ nhân như thế này chắc sẽ có phong vị riêng lắm!

Bình Luận (0)
Comment