Chương 671: Cẩn Thận Chút - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 671: Cẩn Thận Chút
"Vậy thì thử xem!"
Dạ Lưu Tô lạnh giọng nói, xoay loan đao, hóa thành vòng đao, cắt về phía Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn ngửa người lên, thầm nghĩ tiêu! Sau cơn gió ập đến, hắn trở tay bắt đường bắp đùi căng mượt của nàng. Dạ Lưu Tô mượn lực vọt lên, nắm chặt chuôi đao đâm mạnh về phía Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn nghĩ là chiêu cũ, bắt lấy tay nàng lại bắt vào khoảng không. Thì ra chỉ là hư chiêu.
Trên bệ đá chật hẹp, Dạ Lưu Tô hóa thành một vòng u ảnh, vây quanh Lý Thanh Sơn. Lý Thanh Sơn vẫn ngồi im không nhúc nhích, chỉ đỡ mỗi khi nàng áp sát. Trong khoảng cách gần trong gang tấc, ánh đao sáng choang, đầy nơi cách kẽ hở giữa hai người, nhưng không có tiếng va đập nào truyền ra cả.
Dạ Lưu Tô dùng đao pháp tinh xảo quỷ bí phát huy đến cực hại. Đao nào cũng nhắm vào chỗ hiểm của Lý Thanh Sơn.
Đột nhiên, loan đao phun ra vòng sáng, lách qua cản trở của băng đao, xẹt một độ cong quỷ dị, vòng ra sau hắn, hướng về phía áo trong của hắn.
"Câu Hồn!"
Như cái tên, một chiêu này không biết đã giúp nàng dứt điểm tính mạng của bao người. Dù mạnh đến đâu cũng khó thoát khỏi cái chết.
Keng một tiếng dài, băng đao đeo nghiêng sau lưng sau lưng Lý Thanh Sơn, cản mũi loan đao lại, chứng minh thực lực của hai người cũng không phải chênh lệch ít.
Dạ Lưu Tô như u linh trượt đến cạnh giường, hơi thở dốc, nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn. Quá mạnh, chẳng những sức mạnh áp đảo mà phản ứng cũng nhanh hơn nàng. Thật sự là yêu tướng mới vượt qua thiên kiếp sao?
"Nguy hiểm thật!"
Lý Thanh Sơn soi băng đao. Xuất hiện một vết mẻ rồi. Hắn úp tay lên chỗ đó, băng đao lại khôi phục như cũ.
Trận chiến này không vì gϊếŧ chóc hay báo thù, hắn cũng không vội "một kích tất sát". Dạ Lưu Tô này võ nghệ không tầm thường, có thể giúp đỡ hắn trong chiến đấu, đột phá Hổ Ma tầng ba.
Loan đao trong tay Dạ Lưu Tô bỗng nhiên sáng lên, nàng ta chợt vung lên:
"Phá nguyệt!"
Lý Thanh Sơn bỗng nhiên ngửa ra sau, ánh đao hình bán nguyệt lướt qua mặt hắn chỉ trong gang tấc, còn nhìn thấy một lam điệp hoa nhanh nhẹn bay múa trên quỹ đạo đường đao, có thể suy ra cảnh nếu bị chém sẽ thế nào.
Hắn lập tức phi lên, triển khai sau nhưng đến trước, đuổi kịp ánh đao bán nguyệt kia, một đao trảm diệt.
"Đây là hoa của ta, tốt nhất là ngươi nên cẩn thận một chút."
Lý Thanh Sơn đứng chặn trước biển hoa. Lam điệp hoa nguyên vẹn không gặp nguy hiểm, nhanh nhẹn bay qua đỉnh đầu hắn.
Hoa mà chẳng phải hoa, bướm mà không phải bướm. Mà là chân linh biết bay.
"Là của ta mới đúng! Phá nguyệt!"
Dạ Lưu Tô lại vung ra ánh đao bán nguyệt lớn hơn. Lý Thanh Sơn nghiêng người né đi.
Ầm một tiếng, ánh đao bán nguyệt rơi vào vách đá sau lưng hắn, lưu lại một vệt to trên bức bích họa tinh mỹ.
Lý Thanh Sơn nhìn về sau một thoáng, nhẹ nhõm nói:
"Cũng may mà bức bích họa không phải của ta."
Dạ Lưu Tô giận dữ nhưng cũng không dám tùy tiện vung đao nữa. Mỗi bức bích họa ở nơi đây đều là tâm huyết của nàng, sửa lại rất phiền. Mà tên này cũng không phải loại có thể dùng chiêu để đối phó.
Lúc này, yêu khí và hơi thở u ám đặc trưng của tộc Dạ Du Nhân lan tràn từ khắp nơi đến.
…
Lý Thanh Sơn khá khâm phục Dạ Lưu Tô, cảnh tượng khắp nơi giúp đỡ thế này đã chứng minh năng lực khống chế lãnh địa của Dạ Lưu Tô chắc chắn vượt xa tên khờ Mã Lục kia.
Từng tên yêu quái mà Lý Thanh Sơn quen thuộc cùng xuất hiện ở cửa hang. Lờ mờ có một đội hộ vệ Dạ Du Nhân, có nam có nữ, dung mạo có thể nói là tinh xảo, mặc những bộ giáp đơn giản trên người, cầm cung tiễn và trường mâu.
"Thủ lĩnh đại nhân?"
Đám yêu quái tỏ ra sợ hãi. Dù dáng vẻ của Lý Thanh Sơn thay đổi nhiều nhưng chúng có thể nhận ra thân phận của hắn ít nhiều qua đặc trưng cơ thể.
"Dạ Lưu Tô Đại vương!"
Bọn hộ vệ nhìn chằm chằm, trường cung kéo căng, trường mâu giơ cao, đợi lệnh của Dạ Lưu Tô.
Lòng Dạ Lưu Tô lại không nhẹ nhõm đi chút nào. Nếu là yêu tướng bình thường, với số lượng này có lẽ sẽ khống chế hoặc làm suy yếu đi được. Nhưng kẻ trước mặt này hiển nhiên không nằm trong số đó, ra tay, chỉ tăng thêm thương vong mà thôi.
Vung loan đao lên, nàng cao giọng ra lệnh:
"Các ngươi đừng ra tay, đây là cuộc chiến của chúng ta!"
Đám yêu quái lập tức thở phào một cái. Không tên nào muốn làm kẻ địch của yêu tướng, dù yêu quái có lệ không được gϊếŧ chóc lẫn nhau, nhưng nếu mà chơi thật thì không đùa được đâu.
"Đại vương!"
Hộ vệ của tộc Dạ Du Nhân lại không hiểu. Đối phó với kẻ địch mà còn phải chơi bài một đấu một hay sao?
Trường cung trong tay đã kéo căng, ba đầu tên cũng lóe lên ánh sáng, có đốm đen, hiển nhiên đã bôi kịch độc lên, trực chờ bắn sau lưng Lý Thanh Sơn. Khoảng cách gần như thế này, cung tên bắn loạn, dù là yêu tướng cũng đừng mơ tránh được.
Lúc này, chỉ thấy "kẻ địch" quay lại, không nhìn trận giương cung bạt kiếm của nàng. Hắn mỉm cười với nàng, dung mạo tuấn tú kia, nụ cười lóa mắt ấy khiến lòng nàng cũng xao động. Tay vẫn cầm vững dây cung. Nếu là quá khứ, đây có thể xem là bạn giường cực phẩm. Nhưng giờ lại chỉ đành là kẻ địch ở hai đầu không cùng chí hướng.