Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 672 - Chương 672: Nam An, Bắc Nguyệt

Chương 672: Nam An, Bắc Nguyệt - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 672: Nam An, Bắc Nguyệt


Lý Thanh Sơn tò mò đánh giá đám Dạ Du Nhân này, trong lòng cũng khá là phấn khởi. Loại cảnh tượng này không phải lúc nào cũng thấy được đâu. Đúng là truyền thuyết không ngoa, Dạ Du Nhân đều là những người có dung nhan tuấn mỹ. Nhưng hộ vệ Dạ Du Nhân tùy tiện bốc ai lên mặt đất thôi cũng có thể xưng là tuấn nam mỹ nữ.

Đặc biệt là "thiếu nữ" cầm đầu kia. Khuôn mặt tinh xảo giống Dạ Lưu Tô đến mấy phần, dung nhan cũng xuất chúng như thế. Dù hơi kém hơn Dạ Lưu Tô một chút, nhưng cũng được, nhất là tư thế kéo cung, rãnh ngực càng lồ lộ hơn.

"Bỏ vũ khí xuống, đây là mệnh lệnh!"

Dạ Lưu Tô lạnh lùng nói.

Dạ Lưu Ba lúc này mới không cam tâm tình nguyện buông trường cung xuống, thầm nghĩ:

"Lưu Tô tỷ tỷ lại xem trọng cái tên yêu tướng này sao? Không phải trước nay tỷ ấy đều không gần nam sắc sao? Xem ra gặp mỹ nam trong số các yêu tướng cũng mở lòng rồi. Nếu là thế thật thì cũng là chuyện tốt, không biết nàng muốn chơi mấy ngày đây. Nàng có chịu không nhỉ?"

"Đây là thứ gì?"

Dạ Lưu Ba đột nhiên trông thấy Tiểu An đang ngồi ở một góc khuất. Vì không phát ra bất kỳ khí tức nào cả, nhìn qua còn tưởng đồ vật gì đó, nhưng vừa rồi hình như bộ xương khô này có động đậy, đầu lâu quay sang nàng, trong xương sọ bừng lên ngọn lửa hừng hực.

"Phó thủ lĩnh!"

Đám yêu quái lại giật mình.

Dạ Lưu Ba phất tay một cái, hướng sang Tiểu An:

"Đây cũng như kẻ địch. Chúng ta đối phí với nó, để tên kia cho Đại vương xử lý. Sau khi xong chuyện thì để đám tỷ muội mua vui nào."

Nghiêng qua dò xét Dạ Lưu Tô, xem phản ứng của nàng. Yêu tướng tóc đỏ kia thật sự khiến nàng ta thèm nhỏ dãi, thấy Dạ Lưu Tô không phản đối, lòng càng mừng hơn.

Hộ vệ Dạ Du Nhân ầm ầm đồng ý, nhất là đám nữ hộ vệ, mắt nhìn Lý Thanh Sơn càng sâu, càng sáng hơn. Ánh mắt ấy như một đám đạo tặc nhìn một mỹ nhân hiếm thấy, ánh mắt như muốn xuyên qua trường bào trên người hắn khiến Lý Thanh Sơn cảm thấy mất tự nhiên. Hắn bỗng nhớ ra Hàn Quỳnh Chi từng nói:

"Tộc Dạ Du Nhân được nhân xét không tốt thế này, đó là về khoản mây mưa. Nam nữ tùy tiện giao hợp, không có quan niệm về trinh tiết của con người chút nào. Từng có người lạc đường, vào thôn của tộc Dạ Du Nhân. Vì người đó tuấn tú nên bị rất nhiều nữ tử tộc Dạ Du Nhân tranh đoạn, giữ lại nhà qua đêm, sau khi về nhà kể hăng lắm."

Lý Thanh Sơn còn cảm thán nói:

"Nơi tốt như thế sao lại không có trên đời nhỉ?"

Kết quả là bị Hàn Quỳnh Chi nhéo mạnh một cái, nói tiếp:

"Đó chỉ là hiểu lầm của người phàm mà thôi. Vì Dạ Du Nhân nam tôn nữ ti, nữ tử không bị bất kỳ lễ giáo nào trói buộc, các nàng trêu đùa nam tử cũng như nam tử loài người đùa giỡn nữ tử, là chuyện đương nhiên. Nếu ngươi thích thì ta tìm mấy nam sủng cho ngươi làm bạn!"

Lý Thanh Sơn lập tức hưng phấn. Thiên đường là có thật đó! Hắn cao giọng nói:

"Chuyện không thành thì ta cũng có thể giúp các tỷ tỷ vui vẻ nha!"

Dạ Lưu Ba Bật cười:

"Tên này, ngươi cũng thú vị phết đấy, chỉ là không biết công phu giường chiếu thế nào. Đại vương, ngươi cũng đừng đả thương hắn quá, nhất là phía dưới!"

Nàng ta nói dứt lời xung quanh đã cười vang một trận.

Lý Thanh Sơn quay đầu nói với Dạ Lưu Tô:

"Xem ra tộc nhân của ngươi rất tự tin về ngươi!"

Dạ Lưu Tô nói:

"Ngươi không hề lo lắng cho đồng bọn của ngươi sao? À ta quên, yêu quái đâu có tình cảm đó?"

Lý Thanh Sơn cũng không quay đầu lại, nói:

"Nam An, đừng tổn thương cách nàng."

Tiểu An vô tội nhìn đám Dạ Du Nhân lao lên. Nghe thấy hai chữ "Nam An" thì sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra ý nghĩa trong đó. Sự tồn tại của hai chữ "Bắc Nguyệt" là vì trên người Tiểu An lúc đó khắc hai chữ "Nam An". Trong giới yêu quái, đương nhiên không thể dùng xưng hô gốc.
Dạ Lưu Ba không dùng vũ khí, chộp hẳn về phía Tiểu An, không hề để mắt đến bộ xương khô này. Thấy thế nào thì tên này cũng không phải hạng ghê gớm gì, hơn phân nửa là tôi tớ, dạng như con rối. Nhưng cũng không nỡ làm nó bị thương, nếu không trêu cho vị mỹ nhân tóc đỏ kia không vui, lát nữa không ra sức trên giường thì buồn.

Tiểu An không nhúc nhích, không tấn công cũng không né tránh, mặc cho tay Dạ Lưu Ba chộp vào người.

Dạ Lưu Ba còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra đã ngã xuống đất, ý thức vẫn còn rõ ràng, không cảm giác bị thương gì, nhưng lại không thể nhúc nhích nổi một đầu ngón tay, cơ thể như biến thành của người khác vậy.

Nguyên bản khi tu hành "Chu Nhan Bạch Cốt Đạo", Tiểu An đã có khả năng khống chế máu thịt, còn có thể giúp Lý Thanh Sơn mở huyệt Phong Trì ở thời điểm mấu chốt.
Từ đó về sau, loại năng lực này thiếu chỗ dùng. Sau khi vượt thiên kiếp, năng lực này còn mạnh hơn gấp bội. Dám dùng thân xác máu thịt chạm vào người nàng thì đừng trách nàng không lưu tình.

Đám hộ vệ Dạ Du Nhân bối rối. Dạ Lưu Ba là người mạnh nhất trong số họ, còn cách vượt thiên kiếp không xa nữa, vậy mà chưa ra chiêu nào đã ngã lăn ra đất.

"Đội trưởng, đội trưởng!"

"Có phải trúng thi độc rồi không?"

"Đừng đυ.ng vào bộ xương khô kia!"

"Lưu Ba!"

Dạ Lưu Tô gọi to, nhưng không nhận được lời đáp. Trong lòng nàng ta cũng giật mình, nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn:

"Ngượi đã làm gì?"

Bình Luận (0)
Comment