Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 673 - Chương 673: Bóng Ma Tâm Lý

Chương 673: Bóng Ma Tâm Lý - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 673: Bóng Ma Tâm Lý


Lý Thanh Sơn nhún vai, rất tự tại:

"Ta có làm gì đâu!"

"Yên tâm, nàng ta không chết được, nhưng nên để người của ngươi ngoan ngoãn xem kịch đi! Sao hả? Có nên cân nhắc đề nghị của ta thêm không?"

Dạ Lưu Tô nói:

"Nếu ngươi thắng thì ta sẽ trả lãnh địa cho ngươi."

Lý Thanh Sơn bổ sung thêm:

"Nếu ta thua thì để đám chị em ngươi vui vẻ đi. Đúng rồi, cả ngươi nữa!"

"Nằm mơ! Giờ sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt. Sức mạnh thật sự của tộc Dạ Du Nhân!"

Dạ Lưu Tô nắm lấy loan đao, chậm rãi hướng về phía Lý Thanh Sơn, thân hình nàng dần biến mất, như mảnh giấy ngâm vào mực, dần đậm lên rồi bị nuốt chửng, cuối cùng hóa thành mảnh đen, dung nhập vào khắp mọi ngóc ngách trong bóng đêm.

Với cảm giác siêu mạnh của Lý Thanh Sơn, hắn vẫn mất hoàn toàn tung tích của nàng, lòng cũng thầm thán phục:

"Đây là sức mạnh thật sự của tộc Dạ Du Nhân."

Hàn Quỳnh Chi từng giải thích cho thắc mắc của Lý Thanh Sơn:

"Ngươi biết vì sao tộc Dạ Du Nhân lại nam ti nữ tôn không? Vì nữ có sức mạnh cao hơn nam nhiều, sức mạnh lớn mới được tôn trọng, thật ra không khác gì chúng ta."

"Sức mạnh không phải là thể lực, mà là dị năng. Như Cự Mộc Nhân có thể cắm hai chân xuống đất để hấp thụ năng lượng, thân mình có thể lớn lên không ngừng như cây cối. Dạ Du Nhân cũng có thiên phú của họ, có thể hấp thụ năng lượng từ bóng tối, dung nhập cơ thể vào bóng đêm."

"Cái gọi là dị nhân, không chỉ là dị loài mà cũng bao hàm cả ý nghĩa người mang thiên phú dị bẩm. Từ rất lâu trước kia, thế giới do họ thống trị, người phàm sùng bái họ như thần linh vậy."

Trong biển hoa chỉ còn lại mỗi một mình Lý Thanh Sơn. Hắn nhạy cảm quan sát bống phía gió thổi cỏ lay, đột nhiên lùi một bước, nhưng đã quá muộn, ánh đao sáng loáng xẹt qua mặt hắn, để lại một vệt máu tinh tế, biến mất trong bóng đêm, một sợi tóc đỏ rơi xuống.

Thanh loan đao kia không biết có lai lịch thế nào mà Ngưu Ma Luyện Bì lại không thể hoàn toàn ngăn cản.

Trong lòng Dạ Lưu Tô lại càng kinh ngạc hơn. "Ngô Câu đao" này của nàng cực kỳ bén, thêm cả "Dạ Ma Kinh" và "Ách Dạ Ma Đao Quyết", không gì không phá được. Nhưng chạm vào mặt tên này lại không thể thâm nhập nổi.

Nữ hộ vệ đều thở dài một hơi, như thấy một thứ đồ vật hoàn mỹ bị hư hao, khiến Dạ Lưu Tô thầm tức giận. Những kẻ gặp nam nhân là bấn loạn này rốt cuộc là theo phe nào?

Chủ yếu là vì bọn hộ vệ hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Dạ Lưu Tô, nhưng chỉ có một mình nàng không tự tin đến thế.

Cái tên yêu tướng tên Bắc Nguyệt này thật sự quá mạnh, cho đến giờ cũng chỉ như đang chơi đùa, không hề thể hiện toàn bộ sức mạnh ra. Còn cái bộ xương khô "Nam An" kia nữa. Không nhúc nhích mà đã chế phục được Lưu Ba, sợ là cũng đã vượt thiên kiếp rồi.

Đây là nguy cơ lớn nhất từ khi nàng đảm nhiệm chức địa vương đến nay. Nhưng nàng nhất định phải vượt qua mối nguy này, chỉ có như thế mới có thể phục hưng tộc Dạ Du Nhân.

Lại một đao nữa hướng về phía chỗ hiểm là cổ họng của Lý Thanh Sơn. Hắn đưa tay muốn nắm chặt lưỡi đao, nhưng lại chỉ bắt được tàn ảnh xẹt qua, trong lòng bàn tay lại có một tia máu.

Trong nháy mắt, trên người Lý Thanh Sơn lại có thêm mấy vết thương.

Dạ Lưu Ba được đồng bọn kéo khỏi phạm vi khống chế của Tiểu An, cuối cùng cũng tự khống chế được bản thân, không kịp trợn mắt nhìn An đã chống mình, một tay vươn về phía Lý Thanh Sơn, gào to:

"Đại vương, đừng tổn thương phần dưới của hắn!"



"Không sao đâu, đội trưởng, yêu quái có thể phát triển trở lại."

"Các ngươi thì biết cái gì, nếu để lại bóng ma tâm lý, không cứng lên được, thì sẽ không đẹp nữa."
Dạ Lưu Tô trút hết một trận, chẳng muốn để ý đến họ.

Nàng ta như một con cá bơi trong bóng đêm, thế giới trong mắt nàng biến thành một hình dạng khác, sự tồn tại của Lý Thanh Sơn tươi đẹp như một đốm trắng giữa bức màn đen, nàng vô thanh vô tức đến gần, vung đao.

Tiểu An căng thẳng đứng lên, nàng có góc nhìn thuộc về mình, có thể "nhìn thấy" sự tồn tại của người sống, hơi thở sinh mệnh nồng đậm của Dạ Lưu Tô, dù trong bóng đêm cũng khó lòng che giấu, mỗi một lần thay đổi vị trí đều rơi vào mắt nàng như một cuốn "tiểu thuyết".

Lưỡi kiếm sắc bén chém về phía sau gáy Lý Thanh Sơn.

Hắn mỉm cười, xoay người, trong nháy mắt không biết đã chém bao nhiêu nhát, lưỡi đao phóng ra như hoa nở, đao cương che phủ mỗi một tấc không gian phía sau, chỉ cần Dạ Lưu Tô đang ở trong đó, chắc chắn sẽ rơi vào lưới đao đan xen nhau.
Nhiệt độ trong hang động dường như giảm xuống mấy độ chỉ trong chốc lát, gió lạnh thổi tới, khiến nhóm hộ vệ du khách bóng đêm lùi về sau từng bước, Dạ Lưu Ba cảm thấy không rét mà run, vẻ ngạo mạn trên mặt dần biến mất, trở nên nghiêm túc, bàn tay tóm lấy trường cung một lần nữa, chỉ có vậy mới có thể cảm giác được chút cảm giác an toàn, nàng ta không thể ngăn được cuốn "tiểu thuyết" nhỏ nhất này ngay cả với một đao.

"Đao pháp đáng sợ thật, đây cũng không phải yêu ma bình thường, nhưng đại vương sẽ không thua, muốn đánh bại đại vương bằng cách này là không thể."

Loan đao chợt lóe lên rồi biến mất, giống như ngôi sao băng, không cách nào nắm bắt được.

Bình Luận (0)
Comment