Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 678 - Chương 678: Luyện Hóa

Chương 678: Luyện Hóa - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 678: Luyện Hóa


Có điều, ngoài cái này thì hắn cũng chưa từng tìm đến pháp khí trong truyền thuyết nào. Điều này cũng đúng thôi, vì số lượng pháp khí trong thiên hạ không tràn lan như linh khí. Hơn nữa, mỗi một món pháp khí đều có uy lực kinh người, điều này cũng có nghĩa là việc luyện chế sẽ vô cùng khó khăn, thường thì chỉ có các đại gia tộc và các đại môn phái mới có, ít lưu hành trên thị trường, tu sĩ Trúc Cơ bình thường chủ yếu chỉ sử dụng linh khí cực phẩm mà thôi.

Hơn nữa, cho dù có bán thì Kim Kê lão nhân cũng sẽ không mua một món pháp khí với giá trên trời, thiên hạ thái bình nên rất ít khi xảy ra tranh chấp chém gϊếŧ, đặc biệt là tu sĩ có tu vi Trúc Cơ trở lên, mười năm cũng chẳng có cơ hội ra tay với người ta lấy một lần. Mua rồi thì dùng lúc nào? Nếu bình nhỏ kia không phải linh khí trợ giúp cho việc tu hành, Tam Sơn lão nhân cũng sẽ không giành giật đâu.

Có được ba món linh khí cực phẩm này, Lý Thanh Sơn cũng coi như là hài lòng, đặc biệt là chiếc bình nhỏ kia, thường ngày dự trữ chút linh thủy dùng để tắm rửa cũng không tệ.

Còn có một ít khoáng thạch kim loại, Lý Thanh Sơn đoán đó là vật liệu để luyện khí, hắn không học được luyện khí nên cũng không biết tên của chúng, nhưng chỉ cần nhìn linh quang thôi thì cũng biết giá trị không nhỏ rồi, chắc chắn là dùng để chế tạo Kim Kê Linh.

Đúng rồi, nhắc mới nhớ, trong đây cũng có một đống Kim Kê Linh thuộc loại linh khí cực phẩm, hơn nữa còn là một bộ hoàn chỉnh, được coi là cực phẩm trong cực phẩm, có điều tiếc là phải tu luyện công pháp của Kim Kê sơn thì mới sử dụng được. Mà đúng là trong túi Bách Bảo cũng có một bộ Kim Kê Mão Nhật quyết hoàn chỉnh, nhưng Lý Thanh Sơn không thể tự tu hành được.

Lại mở túi Bách Bảo của Cô Phần lão nhân ra, không ngờ các món đồ trong đó lại khiến Lý Thanh Sơn phải kinh hãi.

Đập vào mắt là một lượng thi thể lớn, đủ loại thi thể từ nam nữ già trẻ, không gì là không có, một số đã được luyện chế còn một số thì vẫn còn nguyên vẹn, dữ tợn khủng bố tựa như một địa ngục thật sự.

Phần Khưu sơn lấy luyện thi thuật làm căn cơ nên thi thể là tài nguyên quan trọng nhất, chúng vừa là vật phẩm tiêu hao lại vừa là nhu yếu phẩm. Để có được những thi thể này, không biết đệ tử Phần Khưu sơn đã phải đào bới biết bao nhiêu phần mộ.

Lý Thanh Sơn lấy linh thạch và đan dược ra, để vào trong túi Bách Bảo của Kim Kê lão nhân, sau đó giao túi Bách Bảo của Cô Phần lão nhân cho Tiểu An:

“Cho ngươi cái này.”

Trong này còn có hai món linh khí cực phẩm là cốt trượng và khuyên đồng, chúng đều liên quan đến luyện thi và điều khiển thi, dính đầy âm khí nên hắn cũng không cần.

Chia của xong xuôi, Lý Thanh Sơn đứng dậy từ từ xoay người lại, cười to nói:

“Chúng ta trở về bế quan tu hành một phen đi!”

Lần này, mục tiêu của hắn là Linh Quy Trấn Hải quyết tầng thứ ba, như vậy thì có thể áp chế yêu khí của Hổ Ma và Ngưu Ma một cách hoàn mỹ, tránh đến lúc tu luyện thành công Hổ Ma tầng thứ ba thì lại không kìm nén được mà lộ ra sơ hở.

Ánh lửa trong con ngươi Tiểu An sáng quắc, trong lòng lại có kế hoạch khác. Sau khi vượt qua thiên kiếp, tu vi của nàng tăng mạnh nhưng cũng chạm đến bình cảnh lần nữa, vì không đủ lĩnh ngộ nên chỉ dựa vào mỗi huyết nhục tinh hoa thì cũng không thể nâng cao tu vi Chu Nhan Bạch Cốt Đạo.

Nhưng thế này vừa hay có thể tiếp tục luyện chế khô cốt niệm châu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể tập hợp đủ thành một chuỗi mười hai viên, luyện thành món linh khí Bạch Cốt đầu tiên của nàng, à không, pháp khí mới đúng.
Lúc hai người đang quyết tâm hừng hực thì lại thấy Mã Lục đã nặng nề ngủ thϊếp đi, thân thể cuộn ở trên bàn đá, các khúc cơ thể đều giãn ra, trông có vẻ khá thích ý. Mã Lục vĩnh viễn không biết dã tâm là thứ gì, chỉ biết là cuối cùng mình cũng có thể tiếp tục nhoài người ngủ ở chỗ này nữa rồi.

Lý Thanh Sơn khoanh chân ngồi xuống rồi lấy một viên đan dược ra và thả vào trong miệng, tâm trí dần chìm xuống, chìm vào trong trạng thái thanh tịnh không suy nghĩ.

Nhưng hắn lại không biết, thành tựu mà hắn đạt được ở Thanh Đằng sơn đã làm dấy lên một hồi sóng to gió lớn trong giới tu hành.

Ở nơi trung tâm mà làn sóng vừa dâng trào, Dư Sơ Cuồng và một đám đệ tử Thanh Đằng sơn trốn xuống núi, phân tán bốn phía.

Đứng ở xa xa nhìn lại Thanh Đằng sơn ẩn trong mây mù vờn quanh, Dư Sơ Cuồng thấy không có ai đuổi theo thì mới yên tâm đặt mông ngồi xuống đất, há to miệng thở hổn hển. Hắn cũng từng có kiếp sống giang hồ liếʍ máu trên đao*, vốn tưởng rằng đã không còn sợ hãi điều gì, nhưng khi bị con ngươi đỏ đâm kia liếc một cái thì lại sợ đến suýt chút nữa lăn xuống núi. Không có gì để nghi ngờ, nếu một đao kia mà chém xuống thì hắn đã là người chết rồi.
*chỉ hoàn cảnh nguy hiểm, hoặc sự tàn nhẫn độc ác.

Chính đạo là “cây đổ thì bầy khỉ tan”, dưới uy thế của Lý Thanh Sơn, đệ tử Thanh Đằng sơn chạy tứ phía, chỉ sợ Lý Thanh Sơn đuổi theo để “xử lý công bằng”.

Dư Sơ Cuồng hết nhìn trái lại nhìn phải, bên cạnh chỉ còn lại mình Dư Liên.

“Nghĩa phụ, hiện tại chúng ta đi đâu?”

Dư Liên vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, chỉ là đã chín chắc hơn nhiều. Hắn vốn là để tử thân tín của Dư Sơ Cuồng, sau khi ổn định chỗ đứng trong Thanh Đằng sơn thì Dư Sơ Cuồng cũng dẫn theo cả hắn đến Thanh Đằng sơn, không tiện tiếp tục quan hệ sư đồ nên Dư Liên nhận Dư Sơ Cuồng làm nghĩa phụ.

Bình Luận (0)
Comment