Chương 679: Nhờ Vả - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 679: Nhờ Vả
Dư Sơ Cuồng nói:
“Dù sao thì cũng không thể ở lại Thanh Đằng sơn này, nơi này không phải đất lành, không biết lúc nào yêu quái lại tấn công tới, tu vi của chúng ta thế này mà vẫn phải chịu cảnh mặc người xấu xé, thế thì chẳng bằng trở về Cuồng Kiếm sơn trang thôi!”
Trải qua hai năm thời gian khổ cực tu luyện, cộng thêm với lượng lớn tài nguyên mà Thanh Đằng sơn cung cấp thì hắn cũng tu luyện được đến Luyện Khí tầng thứ tư, Dư Liên là Luyện Khí tầng thứ hai. Mặc dù họ đều đã thực hiện những lần đột phá trọng đại trong đời, nhưng ở trong tu hành đạo thì vẫn chỉ là tầng thấp nhất, trói lại với nhau còn chẳng đủ cho người ta vung đao chém một nhát.
“Nếu yêu quái tấn công với quy mô lớn, chỉ sợ Cuồng Kiếm sơn trang cũng không an toàn, ngoài thành còn có cửa động thông xuống dưới lòng đất, chi bằng chúng ta đi Thanh Hà phủ nhờ vả sư muội đi!”
Dư Sơ Cuồng nói, trong lòng hai rung rinh.
“Chuyện này…”
Làm phụ thân mà lại đi nhờ vở nữ nhi, Dư Sơ Cuồng cảm thấy hơi mất mặt.
“Dư sư đệ nói có lý, Dư huynh không được do dự, ta cũng định đến Thanh Hà phủ đây.”
Điêu Phi đi ra từ phía sau một cây đại thụ, bất ngờ là tu vi của hắn đã đạt đến Luyện Khí tầng thứ sáu, mở khí hải đan điển. Sau đó, hắn bẩm báo chuyện này cho Vương thống lĩnh, đủ điều kiện để giành được một chức vị Xích Lang vệ.
“Đại sư huynh, ngươi cũng ở đây hả!”
Dư Sơ Cuồng vui vẻ nói, mặc dù biết có thêm một Điêu Phi thì cũng không ngăn được đao kia của yêu quái, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy có thêm chút cảm giác an toàn.
Hai người họ quen nhau vào hai năm trước, tuy không được coi là bằng hữu chí cốt tri kỉ, nhưng cũng được tính là quen biết sương sương.
Dư Sơ Cuồng kính trọng Điêu Phi có tu vi cao siêu, còn Điêu Phi thì cũng không dám thất lễ, vì hắn biết Dư Sơ Cuồng có một nữ nhi tên là Dư Tử Kiếm hiện đang tu hành ở Bách Gia kinh viện, nhờ có thân thể thuần dương nên rất được gia chủ Đạo gia coi trọng.
“Đúng là đáng sợ mà!”
Điêu Phi thở dài một hơi, sau khi tu luyện đến Luyện Khí tầng thứ sáu, trở thành Đại sư huynh của Thanh Đằng sơn thì bắn cũng khá đắc ý. Tối này được chứng kiến loại sức mạnh không gì địch nổi kia, hắn mới biết chút tu vi của bản thân chẳng qua chỉ như con tôm hơi to trong tu hành đạo thôi.
Dư Sơ Cuồng rất tán thành nên cũng than thở một phen.
“Dư huynh suy xét sao rồi? Chúng ta cùng đến Thanh Hà phủ thì cũng có thể phối hợp với nhau.”
Điêu Phi nghe nói Dư Tử Kiếm có quen biết với Hoa gia, nếu sự tình có biến thì còn có thể nhờ nàng hòa giải từ bên trong.
Khi thấy Điêu Phi, Dư Sơ Cuồng bỗng nhiên nhớ tới một người, đề tài chung của hai người trước đây cũng bởi vậy mà ra.
Ta không đi nhờ vả Tử Kiếm, nhưng có thể đi nhờ vả hắn!
Không sai, người Dư Sơ Cuồng nghĩ đến chính là Lý Thanh Sơn. Cũng nhờ có Lý Thanh Sơn giúp đỡ nên hắn mới đi được đến bước đường ngày hôm nay, vậy nên cũng được tính là một nửa thuộc hạ của Lý Thanh Sơn, có đi nhờ vả Lý Thanh Sơn thì cũng không mất mặt, nghe nói hiện tại Lý Thanh Sơn rất oai phong ở trong Bách Gia kinh viện.
Nếu Dư Sơ Cuồng biết, kẻ dọa hắn sợ đến mức chạy trốn vẫn là Lý Thanh Sơn thì không biết hắn sẽ có vẻ mặt gì?
“Được, chúng ta đi thôi!”
…
“Lời ngươi nói là sự thật?”
Nghe Điêu Phi giảng giải xong, lông mày Vương Phác Thực nhíu lại thành một đường thẳng, không ngờ một yêu tướng lại gϊếŧ chết Tam Sơn lão nhân. Nghe kiểu gì cũng cảm thấy không thể tin nổi, dựa vào sự gian xảo của ba người kia, cho dù không đánh lại thì chẳng lẽ cũng không chạy trốn được sao?
Lại nhìn khắp toàn thân Điêu Phi, không có một vết thương nào, lại thêm một câu hỏi được đặt ra, đó là nếu yêu tướng kia ngông cuồng như vậy thì tại sao lại giữ lại cho họ một con đường sống.
“Hoàn toàn đúng, nếu thống lĩnh không tin thì còn hai vị sư đệ có đi cùng ta, các sư huynh đệ khác cũng nhìn thấy, tin chắc chẳng bao lâu nữa sẽ truyền ra ngoài, xin thống linh sớm quyết định.”
“Ngươi đi theo ta!”
Vương Pháp Thực bật dậy khỏi ghế, tranh chấp giữa nhân tộc và yêu tộc dạo gần đây càng ngày càng kịch liệt. Giờ đã không còn bó hẹp phạm vi trong Thanh Hà phủ, cũng không chỉ dừng lại trong Như Ý quận, mà là lan truyền khắp Thanh Châu.
Nhưng vẫn chưa bao giờ nghe thấy chuyện yêu tướng gϊếŧ tu sĩ Trúc Cơ, hơn nữa vừa gϊếŧ đã gϊếŧ ba tên. Nếu đây là sự thật thì đây một vụ án lớn, chắc chắn phải lập tức thông báo cho Cố thống lĩnh, xin ngài nhanh chóng quyết định.
…
Điêu Phi đi theo Vương Phác Thực đến một căn phòng vuông vức ở một góc tầng trệt, nhưng trong phòng chẳng có thứ gì, vách tường trắng như tuyết, sàn nhà và trần nhà thì lại được vẽ đầy phù văn trận đồ, có rất nhiều rãnh lõm.
Vương Phác Thực bỏ linh thạch vào rồi khởi động trận pháp, linh quang lấp lóe, sau đó một hư ảnh hiện ra trong phòng. Đó là một thị giả thanh y, chỉ thấy người kia hành lễ nói:
“Đại nhân khởi động Huyễn Ảnh trận vì chuyện gì vậy?”
“Thống lĩnh Vương Phác Thực Thanh Hà phủ có chuyện vô cùng khẩn cấp, đề nghị được gặp mặt Cố đại nhân!”
Vương Phác Thực chắp tay nói, còn nhấn mạnh hai chữ “gặp mặt”.