Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 680 - Chương 680: Nguyên Nhân

Chương 680: Nguyên Nhân - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 680: Nguyên Nhân


“Xin mời đại nhân chờ.”

Cố Nhạn Ảnh nghe nói Vương Phác Thực có việc gấp cần gặp mình, còn bắt đầu dùng Huyễn Ảnh trận thì không khỏi lấy làm kỳ lạ. Nàng đi tới căn phòng bố trí Huyễn Ảnh trận, lập tức nhìn thấy huyền ảnh của Vương Phác Thực, cười nói:

“Lão Vương, chuyện gì xảy ra mà khiến ngươi gấp đến mức này?”

Vương Phác Thực thi lễ một cái, kéo Điêu Phi đến bên cạnh:

“Lặp lại lời ngươi vừa nói lần nữa.”

“Thuộc hạ Điêu Phi, tham...tham kiến Cố đại nhân!”

Điêu Phi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào bóng người bạch y bồng bềnh kia, sau đó bắt đầu giải thích chuyện đã xảy ra từ đầu tới đuôi một lần nữa.

Lúc đầu, khuôn mặt Cố Nhạn Ảnh còn đầy vẻ ung dung, nhưng rồi nụ cười dần vụt tắt, cuối cùng chỉ cảm thấy hơi bất đắc dĩ, rõ ràng nơi nơi đều đang bốc khói, tại sao đến cuối cùng vẫn chỉ cháy chỗ của ta?

“Ngươi có biết vì sao yêu quái kia đến không?”

Không gϊếŧ người bên ngoài, chỉ gϊếŧ Tam Sơn lão nhân, phương thức làm việc như vậy không chỉ khiến Vương Phác Thực cảm thấy kỳ lạ, mà Cố Nhạn Ảnh cũng rơi vào trầm tư, vươn cánh tay đen kịt làm đại diện cùng với đôi mắt đỏ thẫm cũng làm nàng phải liên tưởng đến…

Nhưng rồi nàng lập tức bác bỏ suy nghĩ này, sao có thể có chuyện đó được. Đột phá từ yêu quái đến yêu tướng tựa như vượt qua một cái rãnh trời, cho dù tốn trăm năm cũng được tính là nhanh rồi.

“Thuộc hạ không biết?”

“Ngươi có nhớ dáng dấp của con yêu quái kia không?”

“Không nhớ rõ ạ.”

Điêu Phi chỉ sợ ánh mắt của mình sẽ thu hút sự chú ý của con yêu tướng kia, nên nào dám nhìn nhiều. Lúc đó, rõ ràng còn nhớ được rất nhiều đặc điểm, nhưng cuối cùng cũng chỉ có đôi mắt đỏ thẫm tựa như than củi kia còn in sâu trong lòng.

“Chẳng phải Chử Sư Đạo đang ở Thanh Hà sao? Bào hắn đến vẽ!”

Vương Phác Thực nhanh chóng chạy tới Bách Gia kinh viện.



“Phụ thân, sao ngươi đến đây?”

Trong Bách Gia kinh viện, Dư Tử Kiếm mừng rỡ nắm lấy tay của Dư Sơ Cuồng.

Dư Sơ Cuồng biết chuyện của Thanh Đằng sơn rất lớn nên không dám nói lung tung, chỉ nói:

“Ta nhớ ngươi, tới thăm ngươi một chút không được sao? Hầy, thực sự là lớn rồi, giống y đúc mẫu thân ngươi lúc trước, à không, còn xinh đẹp hơn mẫu thân ngươi.”

Dư Tử Kiếm mặc một bộ đạo bào màu xanh, toàn bộ mái tóc đen được búi thành một búi tóc, sau lưng đeo Cửu Dương kiếm, một bộ trang phục đơn giản nhưng trông càng xinh đẹp trong sáng, không dính một hạt bụi trần.

Mới qua hai năm mà nàng đã đạt đến Luyện Khí tầng thứ năm rồi. Mà đây còn là do lôi thôi đạo nhân muốn nàng xây dựng tốt căn cơ, chứ nếu luôn chạy theo tốc độ tu hành thì còn có thể nhanh hơn nữa. Toàn thân nàng tựa như một miếng ngọc thô được bào từng chút một, chỉ lộ ra một tia hoàn mỹ thì đã thể hiện thần thái vô hạn. Trong lúc đó, thân hình nàng cũng dần trở nên yểu điệu.

“Sao lại không được, trước đây bảo ngươi đến mà ngươi còn không chịu, không phải là ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Dư Sơ Cuồng biết nữ nhi không còn dễ dỗ như trước kia nữa, nhẹ nhàng nói:

“Hiện tại không thể nói, chờ lát nữa sẽ nói cho ngươi biết.”

“Vô cùng thần bí nha. À thì, gần đây ngươi có nghe nói đến tung tích của Ngưu cự hiệp không?”

Khuôn mặt trong sáng của Dư Tử Kiếm lập tức hiện ra vẻ lo âu.

Lại là vấn đề này!

Dư Sơ Cuồng và Dư Liên liếc nhìn nhau, Dư Sơ Cuồng cười khổ nói:

“Yên tâm đi! Hắn sống tốt hơn ngươi!”

“Làm sao ngươi biết? Có phải ngươi có tin tức về hắn không.”

Dư Tử Kiếm nắm chặt cánh tay của Dư Sơ Cuồng, vội vã hỏi.

Là ngươi nói cho ta biết đó! Dư Sơ Cuồng biết được tin tức của Lý Thanh Sơn thông qua việc Dư Tử Kiếm nhắc đến mấy chuyện thú vị của Bách Gia kinh viện ở trong thư, nhưng hắn không thể nói:
“Phụ thân lấy nhân cách mình ra thề, đúng, ta thực sự có tin tức về hắn, có điều không thể nói cho ngươi biết, đó là ý của hắn.”

“Hắn thực sự không sao?”

“Thật sự không sao.”

“Vậy sao hắn không đến tìm ta, hại ta lo lắng cho hắn như vậy.”

Dư Tử Kiếm cảm thấy như trút bỏ được hòn đá nặng trong lòng, khóe miệng hiện lên nụ cười, lại xuất hiện chút mộng mơ.

Trong lòng Dư Sơ Cuồng đầy buồn phiền, chẳng lẽ nha đầu này thực sự thích Lý Thanh Sơn, hai năm rồi mà vẫn nhớ mãi không quên, mắt thấy đã trưởng thành thành một đại cô nương rồi, hầy, nam lớn cưới thê nữ lớn xuất giá.

Thanh Đằng nói cái gì mà đứt tình tuyệt dục, một lòng tu hành, hắn không thèm tin cái trò này vì hắn hiểu rõ sự khổ sở khi sống một thân một mình, người sống một đời sao có thể không có lấy một người bầu bạn được?
Về mặt này, hắn nhất định phải nắm giữ giúp nàng. Tuy tính tình tiểu tử kia hơi cứng rắn, nhưng những cái khác thì không tệ, có nên nói thân phận của hắn cho nàng biết không đây? Đợi khi gặp mặt phải thương lượng với hắn một chút mới được.

Dư Tử Kiếm vui mừng dẫn Dư Sơ Cuồng và Dư Liên đi dạo chơi Vô Vi đảo, trong lúc đó Dư Sơ Cuồng cũng lỡ đãng tìm hiểu hiểu chuyện của Lý Thanh Sơn.

“Hả, ngươi nói Lý sư huynh sao, hắn đã đạt Luyện Khí tầng thứ tám rồi, thời gian trước còn giao đấu với vị Sở sư huynh mà ta từng nhắc đến với ngươi, kết quả Lý sư huynh đánh bại hắn, thật là lợi hại!”

Dư Sơ Cuồng hài lòng gật gù, tu vi bực này mới xứng với khuê nữ nhà ta chứ, làm con rể ta rồi thì chắc hắn cũng không tiện bày sắc mặt với ta đâu ha!

Bình Luận (0)
Comment