Chương 681: Thủ Phạm - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 681: Thủ Phạm
“Hắn và Như Tâm tỷ ở trong đan phòng lâu như vậy, chỉ sợ khi Hàn sư tỷ đi ra thì sẽ không tha cho hắn, hì hì, cái này là Thừa Lộ nói nè.”
“Như Tâm sư tỷ, Hàn sư tỷ là sao vậy?”
Dư Tử Kiếm hứng thú dạt dào kể lại chuyện bát quái này cho Dư Sơ Cuồng nghe, để ý thấy sắc mặt Dư Sơ Cuồng biến đổi thất thường thì kinh ngạc nói:
“Phụ thân, ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì, ây da, ngọn núi này tên là gì đấy?”
Dư Sơ Cuồng cường gượng, hóa ra Lý Thanh Sơn này còn là một hạt giống phong lưu, cũng may không kích động trong phút chốc mà nói thân phận thực sự của Ngưu cự hiệp cho nàng biết, tuyệt đối không thể để nữ nhi nhà mình dính vào vũng nước đυ.c này được.
Cố Nhạn Ảnh đợi một lúc, lập tức thấy Vương Phác Thực dẫn thanh niên kia đến, bẩm báo nói:
“Chử đại nhân đã gác bút, không vẽ tranh nữa, đây là Chử Đan Thanh - đệ tử cuối cùng của hắn, người này cũng có thể đảm nhận nhiệm vụ này.”
Chử Đan Thanh vừa thấy Cố Nhạn Ảnh thì ngây người, hắn từng thấy Chử Sư Đạo vẽ trăm nghìn bức tranh mỹ nhân, nhưng không một ai có thể sánh với nàng. Hắn lập tức phác họa một bức tranh vẽ nàng ở trong lòng theo bản năng, nhưng lại thấy không thể nào vẽ được, coi dù gắng gượng vẽ ra thì cũng không thể lột tả được một nửa sự hấp dẫn của nàng, chẳng qua chỉ là một mỹ nhân tầm thường mà thôi.
“Ngươi chính là Chử Đan Thanh sao, sư phụ ngươi đúng là giấu ngươi đủ kỹ, muốn nhìn thì chờ chút nữa lại nhìn, nhanh vẽ tranh đi!”
Chử Đan Thanh phục hồi tinh thần, sắc mặt đỏ chót vì xấu hổ, lập tức xoay qua nói với Điêu Phi:
“Xin ngươi hãy nhắm mắt và cẩn thận nhớ lại tình cảnh khí đó, sau đó thả lỏng tâm trí.”
Điêu Phi nhắm hai mắt lại, Chử Đan Thanh chỉ nhấn nhẹ vào mi tâm Điêu Phi, một tay khác thì múa bút như bay, bắt đầu vẽ lên trên giấy, thần thái cũng khôi phục vẻ tự nhiên.
Một chiếc bút lông sói phun ra năm màu rực rỡ, khi thì gom lại, phác họa tinh tế; khi thì lan rộng nổi bật. Trong chốc lát, một bức họa màu sắc rõ ràng sinh động hiện ra trên giấy.
Chử Đan Thanh thổ nhẹ một hơi, trước tiên đưa bức họa cho Điêu Phi xem:
“Ngươi xem có phải như này không.”
Cặp mắt đỏ thẫm tựa như ác mộng kia lại tràn ngập trước mắt lần nữa, Điêu Phi khϊếp sợ mà lùi về sau nửa bước, lúc này mới nhìn thấy toàn thể bức họa, bên trên đống đổ nát, đường viền màu đen, trăng tròn đỏ sẫm, giơ cao băng đao, tóc dài tung bay. Tất cả các chi tiết nhỏ bị lãng quên trong ký ức đều được tìm về, quả thực còn rõ ràng chính xác hơn tình hình lúc đó hắn thấy.
“Vâng, đúng thế.”
Vương Phác Thực cũng không nhịn được mà nhìn về phía bức họa, muốn nhìn xem đến cùng là nhân vật gì mà có thể gϊếŧ Tam Sơn lão nhân, khiến Điêu Phi sợ đến như vậy.
Chỉ thấy thứ trong bức họa trông rất sống động, giống như muốn vùng ra, múa đao chặt chém. Lòng hắn hơi kinh sợ: đúng một bức họa tuyệt đỉnh, thể hiện được cả sát khí ngút trời! Ta có đánh lại được con yêu quái này không đây?
Chử Đan Thanh lai cúi đầu dâng bức họa đến trước mặt Cố Nhạn Ảnh, nàng liếc nhìn một cái thì một nửa huyết thống yêu ma của nàng cũng đã xác nhận được thân phận của người trong bức họa. Tựa như nhân loại không thể phân biệt sự khác nhau của hai con chim hỉ thước, nhưng trong mắt đồng loại của chúng thì những đặc điểm kia thực sự dễ thấy như nhãn mác vậy.
Đây không phải là tiểu tử kia sao?
Vương Phác Thực thấy được sự kinh ngạc cực kỳ hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt của Cố Nhạn Ảnh.
Cố Nhạn Ảnh nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy Ngọc Cốt: Thực sự là kỳ lạ, kỳ lạ!
Ở trên Băng Kiếm nhai, lúc nàng cho rằng hắn sẽ đi theo yêu ma đạo thì hắn lại trở về làm Ưng Lang vệ, khi nàng cho rằng hắn muốn chọn tu hành đạo của nhân loại thì hắn lại hóa yêu ma, bất chấp nguy hiểm đến tính mạn mà làm một yêu tướng ra tay đánh nhau.
Hơn nữa mới chỉ chớp mắt một cái, không ngờ hắn đã thành yêu tướng, vượt qua rất nhiều yêu quái, rất nhiều rào cản cần trăm năm ngàn năm mới có thể vượt qua, vừa ra tay thì đã lấy đi tính mạng của ba tu sĩ Trúc Cơ.
Nàng chưa bao giờ gặp một gia hỏa khó dò như vậy, thú vị đấy!
Nếu vậy thì tất cả đều rõ ràng, lý do người kia tìm tới Tam Sơn lão nhân thì chắc là vì báo mối thù một mũi tên kia! Vì vốn là nhân lại, lại còn có sự hiền hậu của người kia cảm hóa nên không đại khai sát giới.
Trong hai gian phòng cách nhau mấy ngàn dặm đều rơi vào im lặng, một bên lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh của nàng.
Cố Nhạn Ảnh gấp quạt giấy lại, nhẹ nhàng đánh một cái lên lòng bàn tay:
“Chờ một chút, có thể ta sẽ tới Thanh Hà phủ một chuyến, trước hết phái người đi điều tra chút đi!”
Vương Phác Thực hơi khó xử nói:
“Tiểu Hoa và Quỳnh Chi đều đang bế quan, ta vẫn nên tự mình đi một chuyến!”
“Ngươi không tiện đứng ra, không phải còn có Lý Thanh Sơn sao? Nghe nói thực lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, rất có tiềm năng, để hắn đi điều tra đi, trở về viết một tờ công văn cho ta, ta muốn nghe ý kiến của hắn về vụ án này.”
Con ngươi của Cố Nhạn Ảnh lóe lên tia sáng, nụ cười trên mặt hờ hững như có như không.
Thanh Sơn tiểu đệ, không thể chờ nổi mà muốn ném câu kia đến trước mặt ta sao?