Chương 682: Thương Lượng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 682: Thương Lượng
“Vâng, vậy ra sẽ triệu hắn về, còn có yêu cầu gì cần tại hạ đi làm không?”
Vương Phác Thực nói, xem ra Cố thống lĩnh cũng có ánh nhìn khác về Lý Thanh Sơn, vậy mà lại giao chuyện quan trọng như vậy cho hắn, còn khen thực lực của hắn nữa, đúng là không thể tưởng tượng nổi mà. Nhưng có làm sao thì hắn cũng không thể liên tưởng tên yêu mà tùy ý vênh váo trong bức hoa kia với trưởng đệ tử Tiểu Thuyết gia Lý Thanh Sơn kia nhỉ.
“Lão Vương, cái gì nên đến thì cuối cùng sẽ đến!”
Cố Nhạn Ảnh ngân nga nói, con ngươi xoay tròn:
“Vẽ rất tốt, trong tương lai tài nghệ vẽ tranh của ngươi chắc chắn sẽ vượt lên trên sư phụ của ngươi.”
Chử Đan Thanh sửng sốt một lúc mới biết là đang nói mình nên lập tức ngẩng đầu lên, khi thấy ảo ảnh kia đã biến mất thì hơi thất vọng mất mát nhưng lại bỗng sáng tỏ, nếu lại đi xem bức vẽ Thiên Nữ tán Hoa kia thì lại được nhìn thấy dáng dấp của nàng rồi!
…
Lý Thanh Sơn cùng đội ngũ đi xuyên qua con đường quanh co khúc khuỷu như mãi mãi không có phần cuối ở dưới lòng đất, khi thì sang đông khi thì rẽ tây, chỉ có một thứ duy nhất không thay đổi đó là đi xuống, xâm nhập vào nơi thật sâu dưới lòng đất.
Sau khi giải quyết vấn đề tu hành, không cần tốn nhiều sức lực vào chuyện này thì toàn bộ tâm tư hắn cũng quay trở lại với ảnh trong gương bên này.
Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba dẫn đầu đội ngũ đi ở phía trước, thủ lĩnh đội ngũ nói tiến lên, họ cũng không chút do dự trong việc lựa chọn khi gặp chỗ rẽ. Hang động im ắng, cả đội ngũ không ai nói chuyện, thậm chí không hề có tiếng bước chân, tựa như đều biến thành những bóng dáng hư vô vậy.
“Dạ Du nhân đúng là thích khách trời sinh, không biết hoàn cảnh gì đã tôi luyện họ thành dáng dấp thế này.”
Lý Thanh Sơn thầm khen, đặc biệt là Dạ Lưu Tô kia, đúng là như đang tung bay theo gió, hơn nữa còn có loại thiên phú dị năng khủng bố kia, nếu bị nàng ám sát trong tình huống không có sự đề phòng, dù cho thực lực mạnh hơn nàng nhiều thì e rằng cũng sẽ chết dưới đao của nàng thôi.
Lại chuyển vào một hang động lần nữa, Dạ Lưu Tô liếc nhìn Dạ Lưu Tô không cảm xúc chỉ lo tiến lên thì cúi đầu và hơi nhíu lông mày, biểu cảm biến đổi liên tục như đang đấu tranh điều gì đó, sau đấy bỗng chạm bước chân lại, đi ra phía sau đội ngũ rồi nắm lấy tay Lý Thanh Sơn.
“Ta muốn nói với ngươi mấy lời.”
Lý Thanh Sơn đang thấy kỳ lạ thì Dạ Lưu Ba đã truyền một câu nói đến thông qua gợi sóng khí tức, nàng cũng biết đôi chút về loại phương thức giao lưu này của yêu quái.
“A!”
Dạ Lưu Ba hoảng sợ hét lên một tiếng, bị Lý Thanh Sơn kéo vào trong ngực rồi hai người dừng bước.
Dạ Lưu Tô cau mày nhìn lại làm đội ngũ cũng dừng lại, đám người Dạ Du nhân có những thái độ khác nhau, nam nhân thì hiển nhiên là thấy tức giận bất bình, còn nữ tử thì lại hơi hâm mộ.
“Các ngươi đi trước đi, chúng ta muốn làm một số chuyện.”
Lý Thanh Sơn cúi đầu nhẹ nhàng ngửa phần gáy của Dạ Lưu Ba, làm cho sắc mặt Dạ Lưu Ba hơi đỏ lên.
“Các ngươi nhanh lên rồi đi đi.”
Ánh mắt Dạ Lưu Tô nhìn khuôn mặt hai người họ một lượt, sau đó tiếp tục dẫn dắt đội ngũ tiến lên.
“Các nàng đi rồi, có lời gì thì nói đi?”
Lời còn chưa dứt, Dạ Lưu Ba đã quấn tới như rắn rồi hôn lên môi Lý Thanh Sơn, thậm chí còn vươn lưỡi ra khiến Lý Thanh Sơn ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không cam lòng ở thế yếu, thế là hai người bắt đầu hôn nồng nhiệt ở đây.
Một lát sau, Dạ Lưu Ba còn chưa có ý từ bỏ, nhưng Lý Thanh Sơn bị nàng khơi dậy lửa dục thì lại mạnh mẽ tách nàng ta, mím môi nói:
“Hiện tại nói được rồi.”
“Ta có thể tin tưởng ngươi không?”
Gương mặt tròn tròn của Dạ Lưu Ba lộ ra vẻ phức tạp, nhưng đây tuyệt đối không phải sự ngượng ngùng của nữ tử khi động tình.
“Bây giờ nhìn lại, ngươi chỉ có thể tin tưởng ta.”
Đương nhiên Lý Thanh Sơn không cho rằng Dạ Lưu Ba chỉ là một nữ tử hoa mắt ngốc nghếch, nhìn dáng vẻ này của nàng thì hiển nhiên thật sự có lời muốn nói.
“Ta có thể nói cho ngươi biết một chuyện rất quan trọng đối với ngươi, liên quan đến sống chết. Nhưng ngươi phải đồng ý với ta hai việc.”
“Hình như thế này không quá công bằng.”
“Vậy thì một cái, xin ngươi đừng làm hại tỷ tỷ của ta!”
“Tại sao ngươi cảm thấy ta sẽ làm hại nàng?”
“Nếu ta nói cho ngươi biết chuyện này thì ngươi sẽ làm vậy.”
“Vậy tại sao ngươi phải nói cho ta biết?”
“Nếu ta không nói, nàng sẽ tự làm hại mình.”
“Ta không chấp nhận.”
Lý Thanh Sơn buông tay nhún vai.
“Tại sao?”
“Điều ngươi muốn nói đơn giản chỉ là nàng nghĩ ra ý xấu gì muốn hại ta, thế nhưng nói thật nhé, ta chẳng sợ chút nào.”
Phân thân ảnh trong gương này của Lý Thanh Sơn chỉ là để ném đá dò đường, bị người ta gϊếŧ một lần hai lần thì có làm sao, hiểu rõ tình hình dưới lòng đất thì thù gì mà không báo được?
“Còn có một việc, đó là ngươi không có tư cách làm giao dịch với ta.”
Vẻ mặt Lý Thanh Sơn lạnh lùng.
“Vậy ta van xin ngươi còn không được sao? Ta có thể làm tôi tớ cho ngươi, dốc sức phục vụ cho ngươi, còn có thể nói tình huống dưới lòng đất cho ngươi biết.”
Dạ Lưu Ba cảm thấy cực kỳ bất lực, rõ ràng lời hắn nói không sai, chỉ một mình Dạ Lưu Tô thì hoàn toàn không thể đối đầu với hắn, chớ nói chi với thực lực này của nàng thì có tư cách gì.