Chương 697: Tự Có Cách - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 697: Tự Có Cách
"Lại có thể nhẹ nhàng như thế dưới công kích của Huyết Ảnh đại nhân, Bắc Nguyệt này, quả nhiên không phải là yêu tướng tầm thường, bản thân sự tồn tại này sẽ cải biến thế cuộc dưới lòng đất."
Dạ Minh Châu lui ra một bên, đứng nhìn từ xa, trong mắt lộ ra kinh ngạc sau đó lâm vào trầm tư.
Trong bóng đêm, cũng có vô số đôi mắt đang nhìn một màn kinh người này, mỗi người lại có một tâm tư khác nhau.
Lúc Lý Thanh Sơn còn là yêu quái, Tam Sơn lão nhân liên thủ cũng không thể nhẹ nhàng đánh vỡ Linh Quy huyền giáp của hắn, chứ đừng nói hiện tại hắn đã là yêu tướng, Linh Quy huyền giáp có ba thành sức mạnh, ngươi tới đánh vỡ thử xem.
"Huyết Ảnh, hôm nay ngươi chưa ăn cơm à? Hay là để ta tới thử xem."
Cường Thạch cười lớn, át cả tiếng gió, nóng lòng muốn thử, muốn xem xem ai mạnh hơn, ai cứng hơn.
Trong lòng Lý Thanh Sơn cũng không thoải mái, yêu khí đang bị tiêu hao nhanh chóng, một khi bị tiêu hao đến mức độ nhất định, đừng nói là chiến đấu, đến duy trì kính tượng phân thân cũng không nổi. Hơn nữa có thể nhìn ra được rằng Huyết Ảnh vẫn luôn khống chế công kích trong một phạm vi rất nhỏ, không hề bày ra thực lực thật sự, dù sao đây cũng là trong Chu Võng thành.
"Đúng rồi, ta còn có một việc quên chưa nói, chỉ sợ nói ra, dù là Chu hậu đại nhân cũng không dám giữ ta lại dưới lòng đất!"
"Ồ? Huyết Ảnh, quay lại."
La Ti Chu hậu cuối cùng cũng mở miệng:
"Ta lại muốn nghe xem, ta có gì không dám?"
Huyết Ảnh lập tức quay lại chỗ cũ, giống như chưa xảy ra việc gì, sắc mặt càng âm hàn hơn.
"Không có gì, chỉ là sau khi độ kiếp, thuận tiện đi Thanh Đằng sơn một chuyến, trả một cái thù nhỏ."
Lý Thanh Sơn ngẫm nghĩ, việc hắn làm ở Thanh Đằng sơn, tuyệt đối sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, e rằng rất nhanh sẽ phản hồi đến yêu tộc. Nếu đã không thể giữ bí mật, vậy thì hãy coi đó như tiền cược mà cược một ván đi! Hắn không tin tổn thất một yêu tướng, La Ti Chu hậu lại không có chút phẫn nộ nào, càng không tin rằng yêu tộc sẽ tùy tiện lấy hắn ra gánh tội.
"Ngươi gϊếŧ Thanh Đằng lão nhân rồi à?"
La Ti Chu hậu kinh ngạc.
"Không có, để hắn trốn thoát rồi."
"Ngươi đang đùa bỡn bọn ta ư?"
Huyết Ảnh lạnh lùng nói, sắc mặt của La Ti Chu hậu trầm xuống.
"Không nghĩ đến Thanh Đằng lão đầu bị chặt thành hai nửa mà lại vẫn có thể trốn, chẳng qua cũng may, ba người bọn hắn vừa vặn lại đang ở cùng nhau, ta liền gϊếŧ hai người còn lại."
"Cô Phần lão nhân với Kim Kê lão nhân?"
Long Oa chậm rì rì nói, trong mắt cũng có chút kinh dị.
"Đúng vậy."
"Ngươi có chứng cứ gì?"
Huyết Ảnh nói.
"Chứng cứ? Rất nhanh thôi nhân loại sẽ tìm đến hỏi tội, ta vẫn nên nhân lúc này mà đi ngay, miễn phải liên lụy đến mấy vị đại nhân."
Lý Thanh Sơn quay người đi luôn.
"Đứng lại!"
Nghe vậy Lý Thanh Sơn dừng bước quay người lại, thấy con ngươi của La Ti Chu hậu co thành hai cái chấm:
"Nếu như ngươi dám lừa gạt ta..."
"Mặc cho Chu hậu đại nhân xử trí!"
"Ngươi làm rất tốt."
La Ti Chu hậu nhìn hồi lâu rồi lộ ra một nụ cười tanh mùi máu.
"Đại nhân, việc có liên quan đến liên minh chư vương, hắn là mầm họa, tuyệt tối không thể lưu lại được!"
Huyết Ảnh khuyên can nói.
"Huyết Ảnh, ngươi sợ ư?"
La Ti Chu hậu cũng không quay đầu lại, thanh âm lãnh khốc làm Huyết Ảnh rùng mình, biết rằng tuyệt không thể lại can thiệp vào việc này nữa.
"Quỷ nhát gan!"
Cường Thạch lớn tiếng cười nhạo, Chu hậu đại nhân một lòng muốn khai chiến, việc mà Bắc Nguyệt này làm rất hợp với khẩu vị của Chu hậu đại nhân, cũng hợp với khẩu vị của hắn. Huyết Ảnh nói những lời này rõ ràng là tự chuốc lấy nhục. Chẳng qua tiểu tử này từng chém gϊếŧ Trúc Cơ tu sĩ nhân loại, hắn lại không có loại cơ hội này, chẳng phải làm cho Chu hậu đại nhân xem thường sao.
"Là nhân loại đã ồ ạt xâm chiếm lòng đất, chém gϊếŧ yêu tộc. Đệ tử Tàng Kiếm cung Phó Thanh Khâm lại còn lẻn vào dưới lòng đất dùng một loại hương dẫn Mã Lục ra khỏi lòng đất mới ủ thành việc này, làm trái với hiệp ước của liên minh cũng là nhân loại đã làm trước."
Lý Thanh Sơn lại quăng ra một việc. Chắc hẳn có việc này làm tiền đề, cơ hội bản thân bị bán đứng sẽ càng nhỏ.
"Từ nay về sau, vùng lãnh địa kia thuộc về ngươi rồi."
La Ti Chu hậu cũng không dài dòng, nếu nhân loại đến gây phiền phức thì thật là quá tốt rồi. Hành động như vậy thì Long vương cùng không thể nói gì được nữa.
"Cảm ơn sự ưu ái của Chu hậu đại nhân."
"Duy có một việc, ta không vừa lòng lắm."
"Việc gì?"
"Vì sao Thanh Đằng lão nhân vẫn còn sống?"
"Ta nhất định khiến Chu hậu đại nhân vừa lòng."
La Ti Chu hậu cười lên, nhìn Lý Thanh Sơn rất thuận mắt. Có được một người tài giỏi đắc lực thế này thì lúc tranh đấu với các yêu soái khác cũng có thêm chút lòng tin rồi.
"Sao mà ngươi làm được vậy?"
Lúc Lý Thanh Sơn đang muốn cáo lui, Long Oa chậm rãi hỏi một câu. Tam Sơn lão nhân cũng không phải hạng dễ đối phó, từ biểu hiện vừa nãy của Lý Thanh Sơn tới xem, hoặc có thể tự giữ mạng, còn muốn làm được điều này lại gần như là không thể nào.
"Lúc nãy ngươi nói là cùng gϊếŧ?"
Cường Thạch nhíu mày.
"Đúng vậy, ta tự có cách của ta."
Lý Thanh Sơn cười nhẹ, quay người đi.