Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 696 - Chương 696: Kɧıêυ Ҡɧí©ɧ

Chương 696: Kɧıêυ ҡɧíɧ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 696: Kɧıêυ ҡɧíɧ


Đương nhiên, hắn đã không còn là tiểu tử trong núi kia cho nên lập tức khôi phục trấn định trở lại. Chỉ là hắn đang suy nghĩ, nếu lúc trước gặp nàng, liệu có phải cũng sẽ nhất kiến chung tình hay không?

"Long đại nhân, tại hạ là Bắc Nguyệt, vừa mới vượt qua thiên kiếp không lâu, đến đây xin gặp mặt Chu hậu."

Lý Thanh Sơn hành lễ:

"Còn có Cường Thạch đại nhân cùng Huyết Ảnh đại nhân.”

Trước đó, Dạ Minh Châu đã giới thiệu tình huống cơ bản dưới lòng đất cho Lý Thanh Sơn nghe, trong đám thủ hạ của La Ti Chu hậu có mười tên yêu tướng, trong đó tất nhiên là có mạnh có yếu, trong đó người cường đại được xưng là cường yêu tướng, tương đương với trung hậu kỳ của Trúc Cơ tu sĩ.

Mà mạnh nhất trong những kẻ mạnh chính là ba vị trước mắt đây, chẳng những tu vi đạt tới yêu tướng đỉnh phong, lại còn có huyết mạch cường đại không giống thú loại bình thường, còn có được lực lượng tuyệt đối áp đảo yêu tướng bình thường.

Nghe nói mỗi một vị đều có thực lực chiến đấu cùng lúc nhiều yêu tướng bình thường cực đáng sợ. Nói cách khác, nếu như bọn họ liên thủ thì có thể quét sạch tất cả yêu tướng ở trong địa vực này, tuyệt đối không thể khinh thường.

Bản tôn của Lý Thanh Sơn có ở đây, cũng không dám chắc có thể chiến thắng bất kỳ ai trong số bọn họ. Tất nhiên, họ không dễ dàng như vậy đánh bại hắn được.

"Tại sao ngươi lại xếp tên của ta ở cuối cùng?"

La Ti Chu hậu vẫn không có ý định nói gì, trầm mặc đánh giá Lý Thanh Sơn. Ngược lại Huyết Ảnh với sắc mặt tái nhợt mở miệng chất vấn trước, vẻ mặt càng u ám.

"Vậy Huyết Ảnh đại nhân cảm thấy tên của mình nên được xếp trước vị đại nhân nào, ta có thể sửa lại."

Lý Thanh Sơn nhướng mày, chẳng qua ta chỉ thuận miệng nói một câu, ngươi có lại còn kiếm cớ gây chuyện, đúng là đồ điên.

Cái này theo cách nói của nhân loại là ra oai phủ đầu, ở trong đám yêu quái lại càng là một phương thức để thể hiện quyền uy. Như hầu vương tranh đoạt thức ăn của hầu tử, có lẽ không phải vì ăn, mà là làm cho người ta hiểu được ai mới là lão đại. Thế nhưng sao Lý Thanh Sơn có thể cam lòng chịu thua được.

“Ta cảm thấy thứ hạng như vậy rất tốt!”

Cường Thạch nói.

"Ngươi to gan."

Huyết Ảnh chăm chú nhìn Lý Thanh Sơn, có rất ít yêu quái hoặc là người nào trên mảnh lạnh địa dám nói chuyện với hắn như vậy.

Lý Thanh Sơn nghĩ, quả nhiên đúng như Dạ Minh Châu nói, giữa ba vị yêu tướng này cũng chẳng hoà thuận gì cho cam. Đương nhiên, nói vậy cũng vô nghĩa, yêu tướng có thực lực tương đồng mà ở chung với nhau hòa thuận được mới là chuyện lạ.

"Vậy lần này ngươi yết kiến là vì chuyện gì?"

Long Oa làm như không nghe thấy những tranh chấp này, ba người nói bốn câu, hắn mới chậm rãi nói ra một câu.

"Ta vốn quân là dưới trướng Mã Lục, thủ lĩnh yêu binh, lần này đặc biệt tới đòi lại mảnh lãnh địa này."

Lý Thanh Sơn trả lời Long Oa xong, mới nói với Huyết Ảnh:

"Lá gan của ta luôn rất lớn.”

“Không biết bản lĩnh đến đâu?”

Cường Thạch nhếch mép cười to.

“Đương nhiên là cũng rất lớn!”

Lý Thanh Sơn không tỏ chút yếu thế, chỉ có kẻ yếu mới có thể yếu thế, tỏ vẻ thần phục với cường giả để tránh tai vạ. Giữa yêu quái cũng không thịnh hành vẻ khiêm tốn của nhân loại, phô bày lực lượng, thậm chí phô trương thanh thế, đều là cần thiết.

"A, vậy ta cũng thực sự muốn nhìn xem thế nào.”

Huyết Ảnh lạnh lùng nói.

"Ta rất muốn biết, trong khoảng thời gian này, ngươi đã đi đâu?"
Long Oa rốt cục lại nói ra một câu.

"Ta khổ tu trong Thương Mang sơn mạch."

"Ta chưa từng nghe đến tên của ngươi, ngươi căn bản không phải là yêu quái dưới lòng đất, sao có thể đến đòi lãnh địa dưới lòng đất được, Mã Lục đã mất thân phận yêu tướng, đã không xứng làm lãnh chủ nữa, mảnh lãnh địa kia đã được ban cho Dạ Du Nhân tộc."

"Dạ Du Nhân tộc đã đồng ý chuyển nhượng mảnh lãnh địa đó lại cho ta, ta có thể có lãnh địa dưới lòng đất hay không, chỉ sợ không phải chuyện ngươi có thể quyết định được đâu nhỉ? Huyết Ảnh.”

Lý Thanh Sơn gọi thẳng tên.

"Hay lắm."

Bóng dáng Huyết Ảnh biến mất rồi lập tức xuất hiện phía sau Lý Thanh Sơn, đầu ngón tay tái nhợt hóa thành móng vuốt sắc bén, nhanh như tia điện mà vồ tới. Đúng là nói động thủ liền động thủ, không có chút do dự nào hết, tốc độ còn nhanh đến kinh người.
Trong phút chốc, Lý Thanh Sơn cũng không thể nắm chặt động tác của hắn, phản ứng lại, trước ngực có hơi đau đớn.

Cường Thạch chỉ nhếch miệng nhe răng cười, dám kɧıêυ ҡɧíɧ cường giả thì phải chịu hậu quả tương ứng, nếu chịu được thì mới nhận được tôn trọng, nếu không chịu được thì chỉ như đứa ngốc, xứng đáng bị hung hăng giáo huấn.

Long Oa còn đang chậm rãi sắp xếp lại từ ngữ, làm như mắt điếc tai ngơ với mọi thứ trước mặt.

Cuối cùng La Ti Chu hậu mới lộ ra vẻ mặt hứng thú.

Leng keng một tiếng, Linh Quy Huyền Giáp nổi lên, toàn thân biến thành màu xanh biếc hơi trong suốt, vô số hình lục giác tạo thành kết cấu hoàn mỹ vững chắc, ngăn cản móng vuốt sắc bén.

Sắc mặt Huyết Ảnh càng lạnh, hắn vung áo choàng hóa thành bóng đen vây quanh Lý Thanh Sơn. Trong nháy mắt, Linh Quy Huyền Giáp, không biết đã trải qua bao nhiêu lần công kích.
Một luồng gió lốc đen kịt gào thét xoay tròn, liên tiếp hướng về đỉnh trời, cuốn tan mây dày đặc, cũng không phải thần thông pháp thuật, chỉ là do thân hình của Huyết Ảnh gợi ra.

Lý Thanh Sơn đứng ở trong mắt bão, sừng sững đứng đó không nhúc nhích, trạng thái cực kỳ thoải mái. Thiên ma vạn kích hoàn kiên kính, nhâm nhĩ đông nam tây bắc phong.

Bình Luận (0)
Comment