Chương 695: Chu Hậu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 695: Chu Hậu
Ngoài cuộc sống hàng ngày, nhiệm vụ chính của Dạ Du Nhân sống ở đây là tìm kiếm cơ hội ám sát Dạ Du Nhân của các gia tộc khác. Nơi này chính là chiến trường của thích khách, mỗi Dạ Du Nhân chỉ có trải qua khảo nghiệm ở nơi này mới có tư cách tiến vào nội thành, trở thành trung tầng của các gia tộc.
"Đúng là ăn no rửng mỡ."
Rõ ràng đều có mối thù khắc cốt ghi tâm với nhau nhưng lại cứ cố tình ở cùng một chỗ. Có thể tưởng tượng ra nơi này thực sự xuất hiện cảnh tượng như trong sách: bán hoành thánh trên đường, tiếng màu kéo, kẻ bán rong, bọn trẻ, chợt có một tên lao ra gϊếŧ ngươi.
Những kẻ sinh ra trong Dạ Du Nhân tộc thật đúng là đáng thương, lại cảm thấy có chút buồn cười. Đây chỉ sợ không chỉ là thủ đoạn mưu lược của La Ti Chu hậu, mà còn do tính tình u ám của bản thân Dạ Du Nhân đang tác quái!
Sau khi tiến vào nội thành tình huống mới có chuyển biến tốt đẹp. Giữa các thị tộc phân chia thành mấy khu vực lớn. Tất nhiên, trên mỗi đường hành lang, trong mỗi căn phòng vẫn tràn ngập sát khí cùng bất an.
Đi lại bên trong Chu Võng thành, Lý Thanh Sơn càng cảm thán vẻ tráng lệ cùng tinh xảo của tòa kiến trúc này, cứ như mỗi một viên gạch lát đều trải qua quá trình mài dũa tỉ mỉ của những thợ thủ công, lại trải qua thời gian dài lắng đọng mới càng thêm trơn nhẵn ôn tồn.
Hoa văn nhền nhện được khắc ở khắp nơi, giống như một số loại thờ phụng nguyên thủy. Thậm chí còn thấy cú cúng tế. Trong mắt người thường, lực lượng của yêu soái cứ như thần minh.
Lý Thanh Sơn rất tò mò, rốt cuộc La Ti Chu hậu thống trị nơi này sẽ có dáng vẻ như thế nào? Liệu nàng có thể nhìn thấu kính tượng phân thân của mình hay không? Có nên nói chuyện của Tam Sơn lão nhân cho nàng biết hay không?
Vô vàn câu hỏi đang chờ được giải đáp.
Điều đáng mừng duy nhất chính là, rốt cuộc yêu quái vẫn không thể học được lễ nghi phức tạp của nhân loại, sau khi Dạ Minh Châu bẩm báo thì rất nhanh đã nghe thấy tiếng truyền vào.
Dọc theo cầu thang xoáy, leo lên tầng cao hơn của Chu Võng thành, lại xuyên qua một hành lang dài quanh co, cửa đá lặng lẽ mở ra. Hiện ra trước mắt Lý Thanh Sơn là một sân trời rộng lớn như một vách đá, hay nói cách khác nó vốn là vách đá.
Một nữ tử mặc váy dài đỏ đứng quay lưng về phía bọn họ, nàng đứng ở bên cạnh vách đá, đợi đến khi Lý Thanh Sơn đến gần mới quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt kinh diễm.
Nhưng lý điều đầu tiên Lý Thanh Sơn cảm thấy không phải là kinh diễm, mà là một loại tàn nhẫn cay nghiệt không che dấu, môi của nàng đỏ tươi như mới uống xong máu người, đôi mắt của nàng, cũng phảng phất như chất độc bập bềnh.
Con người cho dù có ác cũng phải liều mạng che giấu, tìm ra đủ loại lý do, lên án mặt khuất của lòng người trong xã hội, hoặc đưa ra một số loại quan điểm cảm tưởng như rất triết học, để biện minh cho hành vi của mình. Thiên tài hay kẻ điên, tất cả các tư duy hành vi luôn luôn bị hạn chế bởi toàn bộ lý niệm của xã hội loài người, không có ngoại lệ.
Nàng thì không, không có đạo đức, không có nhân tính, muốn làm gì thì làm, ngoại trừ lực lượng ra, không chịu bất kỳ gông cùm xiềng xích nào, hình thành hung ác chân chính cực độ không chút che dấu.
Dù hóa thành hình người, sống trong kiến trúc của con người, vẫn là một con nhện lớn màu sắc sặc sỡ, chỉ là thông minh hơn, mạnh mẽ hơn, cũng ác độc hơn, chiếm cứ vị trí trung tâm của mạng nhện, an tĩnh chờ con mồi tới cửa.
Mà tất cả những điều này, đều không tổn hại đến khí chất cao quý như vương hậu của nàng, ngược lại còn có một loại mị lực kỳ dị mà nhân loại khó có.
Dường như Lý Thanh Sơn đã từng rất quan thuộc với loại cảm giác này, vậy mà bóng dáng hiện lên trong đầu hắn lại chính là Cố Nhạn Ảnh. Đúng vậy, chính là tính cách bất cần, tuyệt đối tự do. Liệu có phải nhất kiến chung tình của bản thân là do bị loại khí chất này hấp dẫn không, khát vọng vùng ra khỏi hết thảy trói buộc?
"Ngươi chính là yêu tướng mới tấn thăng ư? Tên ngươi là gì?”
Người nói ra câu này không phải là La Ti Chu hậu, lúc này Lý Thanh Sơn mới chú ý tới, ở bên cạnh nàng còn có sự tồn tại của ba vị yêu tướng.
Một người là nam tử tuấn mỹ sắc mặt tái nhợt, khoác áo choàng, tóc ngắn lộn xộn, ánh mắt u ám. Hắn làm cho Lý Thanh Sơn nhớ tới ma cà rồng trong truyền thuyết.
Một người nữa là một tên nam nhân đầu trọc, cơ thể vạm vỡ, phẫn nộ phân minh, thân hình cao như hai người gộp lại, trong thân thể tựa như có lực lượng vô tận đang sục sôi, trong mắt lúc nào cũng hiện lên chiến ý mãnh liệt.
Người cuối cùng, là một lão già lưng gù, thân hình nhỏ gầy vô cùng, hắn ngồi ở chỗ đó như không chịu nổi gánh nặng mà khom lưng xuống, sống lưng còng nổi lên trên y phục, trở thành bộ vị dễ thấy nhất trên người hắn, nhất cử nhất động đều rất chậm, ngay cả giọng nói chuyện cũng chậm cực kỳ, câu nói kia chính là do hắn hỏi, Lý Thanh Sơn hít được ba hơi hắn mới nói xong.
Bất kỳ một trong số họ đều là một tồn tại rõ nét và độc đáo, nhưng dường như khi đứng bên cạnh Chu hậu, bọn họ lại vô tình bị Lý Thanh Sơn xem nhẹ, từ lúc hắn vừa bước lên sân trời, ngay từ khi nhìn thấy bóng hồng kia, còn chưa nhìn thấy dung mạo của nàng thì toàn bộ tinh thần đã bị một chút đỏ tươi trong bóng tối này hấp dẫn rồi.