Chương 694: Thế Giới Dưới Lòng Đất - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 694: Thế Giới Dưới Lòng Đất
“Bắc Nguyệt này thật đúng là không giống người thường. Hơn nữa cũng quả thực cực kỳ tuấn mỹ, trong cơ thϊếp của nàng không có một ai sánh bằng.”
Dạ Minh Châu mím môi nở một nụ cười xinh đẹp quyến rũ.
Kết quả là, bầu không khí càng thêm hòa hợp, Dạ Lưu Ba dứt khoát quỳ gối bên cạnh Lý Thanh Sơn, gắp thức ăn châm rượu cho hắn nên không thể không ma xát lẫn nhau. Dạ Lưu Tô hết cách bèn nắm chuôi đao, đứng ở một bên làm hộ vệ.
Dạ Minh Châu lại càng nhiệt tình mời gọi, muốn Lý Thanh Sơn đến khuê nói chuyện. Lý Thanh Sơn trộm nhìn vẻ mặt phát lạnh của Dạ Lưu Tô, lại nhìn Dạ Minh Châu thành thục quyến rũ, cuối cùng hạ quyết tâm cự tuyệt.
Nhìn được không ăn được quả là cực kỳ khó chịu, thế nhưng hắn tin rằng vì nàng thì mọi nhẫn nại đều là xứng đáng. Không biết bây giờ nàng đã xuất quan hay chưa?
Sau bữa tiệc, dưới sự dẫn dắt của Dạ Minh Châu, hắn lại một lần nữa trở lại dòng nước ngầm mãnh liệt kia, xuôi dòng chảy xuống, chạy tới Chu Võng thành, đi gặp Chu hậu La Ti.
Lý Thanh Sơn lại thi triển công phu khống chế nước một tay khiến Dạ Minh Châu thầm khen ngợi, cho dù là yêu tướng thuộc tính nước, nếu như không phải có huyết mạch linh thú dị thú, thì chắc cũng sẽ không làm được thế này đâu!
Cứ như vậy, hết thảy cũng có thể chứng minh rõ ràng, một yêu tướng vừa mới vượt qua thiên kiếp không lâu đã có thể dễ dàng đánh bại Lưu Tô, cũng không phải không có nguyên nhân. Nàng càng coi trọng Lý Thanh Sơn hơn một chút, những yêu quái có linh dị huyết mạch thế này, chỉ cần tiếp tục tu hành thì đều trở thành nhân vật khó lường.
Theo thời gian, có khi còn có thể ngang hàng với ba vị bên cạnh La Ti đại nhân.
Lý Thanh Sơn khống chế dòng chảy, phóng nhanh như thiên mã, không đến một khắc là đã đến được Chu Võng thành.
Sông lớn lại một lần nữa gẫy gọn giáng xuống, thế mà tiếng thác nước sầm sập truyền từ nơi rất xa dưới lòng đất đến lại trở nên êm dịu lạ thường.
Vẻ mặt Lý Thanh Sơn kinh ngạc, một khoảng không gian rộng lớn không gì tưởng nổi đang bày ra trước mặt hắn, dòng sông lớn khúc khuỷu chảy xuôi trên một mảnh đất rộng lớn, phân ra thành vô số nhánh sông.
Một tòa thành hắc sắc lạnh lùng hùng tráng mọc lên, cao chót vót đến mấy trăm trượng.
Vô số toà tháp mờ ảo được khai quật trạm trổ trên ngọn núi, đỉnh tháp thẳng tắp bén nhọn như vô số thanh cự kiếm dài ngắn khác nhau tập trung lại, dựng thẳng chống trời.
Dù thế nào Lý Thanh Sơn không sao tưởng tượng được dưới lòng đất lại có một kiến trúc tráng lệ hào hùng như vậy, nhất thời hắn không nhớ được trong tất cả những kiến trúc hắn từng thấy trong kiếp trước lẫn kiếp này có thứ nào có thể so được với nó.
Đây chính là Chu Võng thành, Chu hậu ở nơi này, thống trị thế giới dưới lòng đất giống như mạng nhện này.
Trời đang mưa, lúc này Lý Thanh Sơn mới chú ý tới, không khí rất ẩm ướt, còn tràn ngập mùi lưu huỳnh. Ở phía bên kia Chu Võng thành có một dòng sông dung nham đỏ rực, cuồn cuộn chảy qua, cũng tản thành từng nhánh.
Nước và lửa đan xen thành một tấm lưới lớn kỳ dị, tạo thành một mảnh sương mù bốc lên đến đỉnh động, biến thành mây đen vĩnh viễn không tiêu tán bao phủ trên bầu trời Chu Võng thành, chúng đang không ngừng đổ mưa làm cho Chu Võng thành có vẻ càng thêm lạnh lùng rắn rỏi, lại sinh ra một loại ảo giác, không biết rốt cuộc nó cao bao nhiêu. Tuy rằng hắn có thể thấy rõ Chu Võng thành tiếp giáp với đỉnh động, chống đỡ cái động quật rộng lớn không thể tưởng tượng nổi này.
“Đây chính là kiến trúc mà Dạ Du Nhân đã tốn vài trăm năm để kiến tạo cho Chu hậu đại nhân, là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất!”
Gương mặt Dạ Minh Châu tràn đầy tự hào.
…
Lý Thanh Sơn than thở, dưới tình huống không có kỹ thuật xây dựng của Mặc gia, chỉ có dị nhân mới có năng lực để xây dựng kiến trúc như vậy, cũng chỉ có yêu quái, mới có kiên nhẫn chờ đợi lâu đến như vậy.
Bên ngoài Chu Võng thành, dưới chân núi tương đối bằng phẳng là một khu vực nội thành phức tạp, kiến trúc cao thấp nhấp nhô của Dạ Du Nhân nối nhau liên tiếp.
Lại không có thiết kế ra đường, Lý Thanh Sơn cảm giác giống như là đi qua từ căn nhà này đến căn nhà khác, không gian hoàn toàn bị bịt kín.
Mưa đen rơi sầm sập trên nóc nhà, đó cũng là thanh âm duy nhất ở đây. Đến cả cái loại nhỏ giọng nói chuyện như ở Hắc Diệu Thành cũng không có, chỉ có tiếng thủ thế cùng khí tức trao nhau, hoặc là đao phong.
Thực lực của Dạ Du Nhân nơi này rõ ràng mạnh hơn Hắc Diệu thành nhiều, bóng đen lắc lư bay xượt qua bên người, vô thanh vô tức, chu dù có nhìn thấy vị chủ mẫu như Dạ Minh Châu này cũng vội vàng đi qua.
“Nơi này không phải là địa bàn của Chu Ảnh tộc sao?”
Giọng nói của Lý Thanh Sơn kinh động đến một khu vực lớn, từng đôi mắt ngó nhìn lại từ trong bóng tối, giống như hắn đã làm chuyện gì đó khó lường, lại có chút không tốt, nhưng nhìn thấy cặp sừng trên đầu hắn thì bọn họ mới rời ánh mắt.
"Nơi này là khu hỗn cư ngoại thành, có người của các thị tộc khác nữa."
Dạ Minh Châu vẫn lựa chọn dùng khí tức để truyền lời.