Chương 693: Người Quản Lý - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 693: Người Quản Lý
Lý Thanh Sơn đảo mắt nhìn qua các nữ nhi của Dạ Minh Châu, cuối cùng lại trở lại nhìn Dạ Minh Châu. Hắn ngân nga nói:
“Tôn trọng, tôn trọng.”
“Ý ngươi là gì?”
“Làm tôi tớ của ta, vì ta mà chết cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng. Nàng là tôi tớ chứ không phải hàng hóa. Cho dù ta có là chủ nhân thì cũng phải tôn trọng điều này, không thể tuỳ ý bán nàng được, thế nên, cho dù ngươi có trả giá cao đến đâu cũng vô ích thôi.”
“Chủ nhân.”
Dạ Lưu Ba không thể tin được mà ngẩng đầu lên nhìn gò má hắn, trái tim như được vớt từ địa ngục lên thiên đường, hốc mắt không khỏi hơi ướt.
Dạ Lưu Tô cũng có chút xúc động, yên lòng, xem ra lần này Lưu Ba không hề theo lầm người.
Dạ Minh Châu nhíu mày nói:
“Ngươi như vậy khiến ta thấy hơi đáng tiếc, vì một tiện nhân không đáng giá mà làm tổn hại đến mối quan hệ lâu dài giữa chúng ta, ngươi không cảm thấy rất không đáng sao?”
“Thành thật mà nói, trong đám nữ nhi của ngươi chẳng có kẻ nào xứng đáng được tồn tại hơn nàng. Lưu Ba, ta cũng không bảo ngươi quỳ.”
“Vâng, chủ nhân.”
Dạ Lưu Ba liếc mắt nhìn Dạ Minh Châu một cái rồi chậm rãi đứng dậy, ưỡn cao ngực, khinh thường những người từng bắt nàng khúm núm quỳ gối, trong lòng tràn ngập tự hào.
“Nếu như ngươi cảm thấy không thể chấp nhận, vậy ta có thể đi tìm chủ mẫu khác hợp tác, ta tin các nàng cũng sẽ rất vui vẻ.”
Một câu này của Lý Thanh Sơn lập tức khiến cho bầu không khí trong sảnh lại một lần nữa trở nên căng thẳng.
“Nếu ngươi đã cố chấp như vậy, vậy được rồi!”
Dạ Minh Châu thở dài, trong lòng tràn đầy lửa giận nhưng cũng chỉ có thể đè nén xuống, sắc mặt lạnh lùng:
“Dạ Lưu Tô, nếu ngươi đã nhận tội, vậy lập tức bắt đầu hành hình, đưa nàng xuống!”
“Tỷ tỷ!”
Dạ Lưu Ba nhịn khỏi kêu lên, xà quật chi hình, là phải phong bế tất cả lực lượng, chịu vạn xà cắn nuốt, kịch độc trong miệng độc xà có lẽ không phải trí mạng với nàng, nhưng cực kỳ thống khổ.
“Chờ một chút.”
“Bắc Nguyệt đại nhân, ngài còn muốn nói gì.”
Dạ Minh Châu nheo mắt lại, thử tìm cơ hội có thể lợi dụng.
“Ta không phải tôi tớ của ngươi.”
Cặp mắt sáng như sao của Dạ Lưu Tô chớp động, vẫn là vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng.
“Ngươi sẽ thành nhanh thôi. Chủ Mẫu đại nhân, còn có một vấn đề, Dạ Du Nhân tộc còn muốn sử dụng mảnh lãnh địa kia không?”
“Đó là đương nhiên.”
Ánh mắt Dạ Minh Châu nhất thời sáng lên, không cần nói cũng biết tầm quan trọng của vùng lãnh địa kia, nhưng nàng vẫn không dám nói với Lý Thanh Sơn là muốn chia sẻ lãnh địa gì đó. Ý thức về lãnh địa của yêu quái cực kỳ sâu đậm, nói những lời như vậy đúng là kɧıêυ ҡɧíɧ trắng trợn, cứ như nói với một tên nam nhân là có thể cho ta mượn vợ ngươi để dùng được không? Yêu tướng nóng tính sẽ lập tức trở mặt.
“Ta vẫn luôn cực kỳ chán ghét những chuyện vặt vãnh này, thế nên ta muốn một vị tôi tớ đến giúp ta quản lý một chút.”
Thực ra Lý Thanh Sơn cũng chẳng có chút hứng thú nào với lãnh địa, chỉ coi trọng tài nguyên dưới lòng đất. Nhưng hắn không thể canh giữ dưới lòng đất được, hắn còn quyết luyến phong nguyệt chốn nhân gian lắm.
Dưới tình huống này, với lực lượng hiện tại của Mã Lục, không những không thể khuất phục được yêu quái phía dưới, mà thậm chí đến lãnh địa cũng dễ bị yêu tướng khác xâm chiếm, cần một người thích hợp đến chủ trì đại cục, đáng tiếc Dạ Lưu Ba không thể vượt qua thiên kiếp, người đầu không được, thế nên Dạ Lưu Tô liền trở thành lựa chọn tốt nhất. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không chấp nhận san sẻ cái gì hết, chỉ có lấy thân phận tôi tớ thì mới được.
“Dạ Lưu Tô, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tôi tớ của Bắc Nguyệt đại nhân, mọi hành động đều phải nghe hắn phân phó, không còn bị Chu Ảnh tộc kìm hãm nữa.”
Dạ Minh Châu lập tức nói cứ như sợ Lý Thanh Sơn đổi ý. Nói là tôi tớ, nhưng có phục tùng hay không còn là do tư tưởng. Trong toàn bộ Chu Ảnh tộc, không còn người nào trung thành hơn Dạ Lưu Tô.
“Chủ mẫu!”
Dạ Lưu Tô vẫn luôn cúi đầu nhẫn nhục rốt cục nhịn không được đưa ra dị nghị, nhưng dưới ánh mắt Dạ Minh Châu, nàng chỉ có thể cắn răng, cúi đầu nói:
“Vâng thưa mẫu thân!”
Lý Thanh Sơn giật mình, thì ra các nàng thật sự là mẹ con, nhưng cũng không hề quan tâm, hắn vốn chẳng quan tâm Dạ Du Nhân tộc muốn lợi dụng khối lãnh địa kia làm cái gì. Hơn nữa lòng trung thành cũng sẽ thay đổi.
“Tôi tớ Dạ Lưu Tô bái kiến chủ nhân.”
Dạ Lưu Tô đi tới trước mặt Lý Thanh Sơn hành lễ rồi nói, nàng bị Dạ Lưu Ba ôm lấy, cười nói:
“Tỷ tỷ, từ nay về sau, chúng ta đều là tôi tớ của chủ nhân.”
Dạ Lưu Tô thầm cười khổ trong lòng, chưa từng thấy kẻ nào làm tôi tớ mà vui vẻ như vậy. Chỉ là, đường đường là Dạ Du Nhân tộc, mẫu thân ruột thịt của nàng lại kém hơn yêu quái, càng biết tôn trọng ư?
Cuối cùng, Dạ Minh Châu phát hiện mình không tổn thất gì mà lại nhận được một cường viện. Lại lần nữa trải mảnh lãnh địa kia cho Yêu tộc, Chu Ảnh tộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, không trở thành mục tiêu của các gia tộc khác nữa, quả thực là một chuyện tốt. Đợi đến khi tích đủ lực lượng cũng chính là lúc nợ máu trả máu, nàng vô cùng vừa lòng với kết quả này, lại càng thấy may mắn vì không chọn cá chết lưới rách.